Chương 30+31

1.1K 54 1
                                    

Trần Dã chưa kịp nói, hai hàng nước mắt đã trào ra khỏi đôi mắt đỏ hoe ướt át của Giang Trạm Kiều và chảy xuống gò má nóng hổi.

Trần Dã lập tức hoảng sợ, kéo Giang Trạm Kiều vào phòng và đóng cửa lại, cúi xuống nắm tay Giang Trạm Kiều, dùng ánh mắt lo lắng hỏi: "Sao lại khóc rồi?"

Lòng bàn tay khô ráo và ấm áp bao lấy lòng bàn tay đẫm mồ hôi của Giang Trạm Kiều, nhiệt độ và mùi của Trần Dã quét qua Giang Trạm Kiều như một cơn gió.

Cảm nhận được hơi thở nam tính, môi hoa huyệt sưng tấy nóng bỏng vì mặc quần lót run lên hưng phấn, Giang Trạm Kiều nhất thời choáng váng, đôi mắt long lanh mất tiêu cự, hoa huyệt co bóp dữ dội, một dòng mật dịch dâm đãng liên tục trào ra.

Đùi căn run lên như bị kích thích, Giang Trạm Kiều thút thít, nước mắt lưng tròng, mềm nhũn ngã về phía trước trong vòng tay của Trần Dã.

Trần Dã nhanh mắt nhanh tay, cánh tay ôm lấy eo Giang Trạm Kiều chặm vào da thịt trơn trược, hắn gấp gáp hỏi: "Sao vậy?!"

"Anh ơi...em khó chịu..."

Giai điệu nhớp nháp và béo ngậy ngân nga từ cổ họng khiến chính Giang Trạm Kiều giật mình. Nhưng Trần Dã toàn tâm toàn ý nghĩ rằng Giang Trạm Kiều bị sốt hoặc bị bệnh, vì vậy hắn không chú ý đến sự kỳ lạ của Giang Trạm Kiều, hắn cau mày và hỏi: "khó chịu ở đâu?"

khó chịu ở đâu? Nơi khó chịu rất xấu hổ, Giang Trạm Kiều lo lắng khóc, nắm lấy cánh tay của Trần Dã bắt đầu nhỏ giọng nức nở.

Trần Dã vội vàng, hắn ôm Giang Trạm Kiều đặt hắn lên giường, hắn nhìn Giang Trạm Kiều hỏi: "Nói cho anh biết, có chuyện gì vậy?"

Giang Trạm Kiều vẫn đang khóc, hai chân vắt chéo lên nhau, liều mạng ép cái hoa huyệt ngứa ngáy ướt át của mình, cứ tiếp tục như vậy, cậu sợ thứ nước đáng xấu hổ đó sẽ xuyên qua quần thấm vào ga giường của anh trai.

Giang Trạm Kiều run rẩy trên giường như một con chim cút nhỏ, Trần Dã cảm thấy rất đau lòng, nửa quỳ bên giường, nhìn Giang Trạm Kiều một cách nghiêm túc và nói: "Kiều Nhi, anh đã nói, em không được giấu anh bất cứ điều gì. "

Cái giọng trầm trầm kích thích khiến cho nhục huyệt rỉ ra từng dòng chất nhầy, huyệt khang càng thêm nhức nhối, tê dại và ngứa ngáy. Đột nhiên, đôi mắt đẹp của Giang Trạm Kiều hé mở, hắn nói với giọng đứt quãng: "Anh ơi... em hỏng rồi! hức hức hức, có thứ gì đó chảy ra từ bên dưới em! Em ướt rồi, quần của em cũng ướt! Em , Em kẹp Chân nhưng nó vẫn chảy ra, em không biết phải làm sao anh ơi, em khó chịu quá hức hức hức..."

Trần Dã sửng sốt một lúc, hắn không biết những lời của Giang Trạm Kiều có phải là những gì hắn nghĩ hay không. Nhưng lời nói như vậy từ miệng Giang Trạm Kiều lại kích thích quá mức, nửa thân dưới lập tức phản ứng, tính khí cương cứng chống lên quần ngủ.

Cũng may đồ ngủ đủ rộng, Trần Dã âm thầm nhắm mắt lại, dùng sức kéo áo xuống, nặng nề thở ra một hơi, thanh âm trở nên khàn khàn: "Kiều Nhi, không có hỏng, là bình thường sinh lý phản ứng, đừng sợ, không sao đâu, anh sẽ giúp em."

Giang Trạm Kiều mở to đôi mắt không biết gì, thút thít thở một hơi đôi mắt đẫm lệ bán tín bán nghi nhìn Trần Dã.

Cái nhìn này quá câu nhân, Trần Dã cau mày, và tinh khí đỏ ngầu của hắn giật dữ dội hai lần. Nghiến răng chịu đựng một hồi, Trần Dã vươn tay kéo quần Giang Trạm Kiều: "Đừng sợ, ta giúp ngươi."

Liệt Khuyển - Chương QuảWhere stories live. Discover now