Chương 68: Vẫn còn rất nhiều mười năm nữa

4.2K 215 9
                                    

Mặt trời đã lên cao, kỳ nghĩ cũng chỉ còn lại ba ngày

Trong vòng một tuần, Diệp Dao sống cuộc sống chỉ có ngủ và ăn. Cậu cũng không ngờ mình lại trải qua cảm giác trăng mật sau mười năm chung sống.

...Tuần trăng mật rất tốt, nhưng đối tác quá sung sức, khiến người ta thực sự choáng ngợp.

Huống chi, đối tác này hết lần này đến lần khác cố ý tìm lỗi, hỏi cậu thích trẻ tuổi hay trưởng thành. Nếu cậu trả lời là thích trưởng thành, Lục Tầm sẽ ăn dấm chua.

Cậu trả lời là trẻ tuổi, Lục Tầm cũng không hài lòng, vẫn sẽ hỏi cậu tại sao không thích người đã bầu bạn mười năm bên cạnh.

Cậu trả lời rằng cậ thích tất cả, Lục Tầm sẽ hỏi thêm rằng cậu thích cái nào hơn.

Nói chung, bất kể câu trả lời của cậu là gì, kết quả cuối cùng đều giống nhau - tiếp tục ngày này qua ngày khác.

Diệp Dao cảm thấy rằng câu trả lời chính xác nên bảo Lục Tầm nếu hắn lại hỏi những điều vô nghĩa thì sẽ bị đấm, nhưng nghĩ rằng Lục Tầm là một bệnh nhân mà não vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nếu bây giờ vỗ một cái chỉ sợ lại trở lại hẳn cấp hai, so với bây giờ còn phiền hơn.

Ngày qua ngày, Diệp Dao từ từ chuyển sang nằm nghiêng.

Được ôm trong vòng tay của Lục Tầm, Diệp Dao lắng nghe Lục Tầm tự phân tích quá trình phát hiện ra mình đã trở nên cong.

"Năm đó em hôn anh, anh cũng cảm thấy không đúng." Lục Tầm thấp giọng nói, sau một hồi hôn lên vành tai Diệp Dao, "Sau đó anh nằm mơ, đoán xem đó là gì?"

Diệp Dao nằm ở trên giường, giả vờ như cá muối không nói được: "...Em không muốn đoán."

"Em đoán không sai, không hổ là anh Diệp, rất thông minh!" Lục Tầm đối với Diệp Dao nhướng mày, vẻ mặt đắc ý.

Diệp Dao: "..."

Rất tốt, thói quen mở to mắt nói nhảm, đừng nói là Lục Tầm 30 tuổi hay là Lục Tầm 18 tuổi, có lẽ Lục Tầm ba tuổi cũng có.

"Tạm thời đừng gọi em là anh Diệp." Diệp Dao mặt không đổi sắc.

"Không được đâu, anh Diệp ơi, anh Diệp so với anh tích lũy được nhiều kiến thức vậy, sao có thể không dùng kính ngữ?" Lục Tầm ngửi cổ Diệp Dao vài cái, hài lòng ôm cậu ở một vị trí khác.

Mặc dù Diệp Dao nói rằng cậu không muốn đoán, nhưng Lục Tầm vẫn kiên quyết kể cho cậu nghe giấc mơ khiến hắn xác nhận rằng hắn là cong: "Anh mơ thấy chúng ta hồi lớp 12, em ngồi trong phòng ngủ làm bài với anh. Anh có tiến bộ nên em nói phải cổ vũ cho anh..."

"Đừng để em đoán xem trong giấc mơ em đã khích lệ anh như thế nào." Diệp Dao tàn nhẫn xen vào, "Em chỉ có thể cho anh cú đá mà anh yêu thích nhất mà thôi."

Lục Tầm khéo léo trả lời: "Đúng vậy, trong mơ anh làm được một bài em hôn anh một cái, về sau hôn nhiều hơn, em liền đồng ý cho anh dời chiến trường."

Lục Tầm kéo chăn: "Chiến trường chuyển ra chỗ giống như của chúng ta bây giờ."

Diệp Dao giả vờ điếc không nghe thấy, không trả lời.

Em thử trốn lần nữa xemNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ