C7: Bốn mùa thương em

2.4K 113 9
                                    

Triệu trở mình thức dậy sau một giấc ngủ vùi, không khí se lạnh của Đà Lạt thật biết cách làm cho người ta buông bỏ hết những trăn trở, để mà nuông chiều bản thân mình một chút. Chỗ nằm bên cạnh trống trơn, nhìn khắp phòng cũng không thấy bóng dáng, Triệu ngồi bật dậy, đảo mắt tìm kiếm Kỳ Duyên. Từ hôm qua đến giờ, Triệu tuyệt nhiên không để Duyên rời khỏi tầm mắt mình, dù chỉ là nửa bước.

Căn phòng nhỏ của hai người nằm trong một khu Homestay biệt lập, các anh đã thuê khu này để nghỉ dưỡng sau một khoảng thời gian dài với lịch trình làm việc dày đặc. Thật ra kế hoạch này đã có từ trước, cái hôm đi tiệc sinh nhật cũng đã bàn sơ qua, chỉ là chưa thống nhất ngày giờ thôi. Ban đầu Triệu đã định không đi rồi, vì lười, và vì nếu lên Đà Lạt mà vẫn cảm thấy đâu đó lẻ loi ở trong lòng thì hẳn là không nên đi.

Bên ngoài khung cửa kính, Triệu thấy Duyên đang đứng ở góc sân vườn, quay lưng về phía chị, đôi mắt xa xăm nhìn ra đồi núi. Đưa được Duyên lên đây, đối với Triệu là cả một kỳ tích. Tất cả sự nỗ lực và dịu dàng này, Triệu nghĩ mình sẽ chỉ làm được một lần duy nhất, với một người duy nhất mà thôi.

Nhìn đồng hồ đã hơn 3h chiều rồi, dù vẫn còn chưa thấy đói sau bữa sáng muộn lúc đến nhận phòng, Triệu gọi xuống lễ tân kêu thêm một phần bánh ngọt và hai ly nước. Chị sợ người ngoài kia là đói mà còn chưa tự nhận ra được.

- Ngồi xuống đây với chị một lát được không? – Triệu hắng giọng trước khi nói để Duyên đỡ giật mình.

Duyên còn đang miên man trong những suy nghĩ vô định, quay lại thì thấy chị đang bưng một khay bánh nước trên tay.

- Duyên lạnh không? Sao không mặc thêm áo ấm mà ra đứng ngoài này?

Duyên chỉ lắc nhẹ đầu, rồi cũng kéo ghế ngồi xuống.

- Ngồi gần qua đây nè, chị muốn nói chuyện với Duyên một chút, ngồi xa quá không có nghe đâu.

Triệu vỗ vỗ vào thành ghế của mình, ý bảo Duyên kéo ghế xích lại gần hơn. Mắt Triệu trừng lại nhìn Duyên, tỏ vẻ nghiêm khắc.

Triệu vừa lo lắng, vừa bối rối vì không biết phải cư xử thế nào là tốt trong tình cảnh của Duyên hiện giờ. Lần đầu tiên đối diện với một người đang gặp trở ngại về tâm lý, Triệu chỉ biết quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất của Duyên để dò đoán thái độ, rồi đối đãi với Duyên thật nhẹ nhàng để tránh những tổn thương. May mắn là Duyên có vẻ rất hợp tác với Triệu, luôn thuận theo ý chị mà ngoan ngoãn nghe lời.

Thấy cũng đã đến lúc phải thẳng thắn đối diện với những nỗi niềm chất chứa, Triệu thấp giọng chân thành mở lời.

- Chị xin lỗi, thật sự xin lỗi vì những hành động vô tình đã làm cho Duyên tổn thương. Nếu vẫn còn giận chị thì cứ thoải mái nói ra, chị sẽ nghiêm túc nghe hết và sau này sẽ không làm Duyên buồn như thế nữa.

- ...

- Nàyyy, nếu Duyên vẫn không muốn nói chuyện với chị thì xem như vẫn còn giận. Chị cũng xin lỗi một lần này thôi rồi không quan tâm nữa nhen.

[TRIỆU DUYÊN] - Trời ban mỗi chữ DuyênWhere stories live. Discover now