C56: Thế Triệu có cảm thấy thương Duyên hơn không

2.4K 151 28
                                    

-   Gấu Béooo... Sao không ngủ thêm xíu nữa mà ra ngoài này?

Triệu đi lại gần, ôm lấy Duyên từ phía sau. Cô đang lấy đồ ăn ra dĩa. Cơm canh nóng hổi mới vừa dọn ra bàn xong.

Về tới nhà cũng mới gần 6h sáng, hai người cứ thế ôm nhau ngủ ngon lành. Duyên mệt mỏi đã đành. Triệu ở nhà cả tuần, nhưng cũng chẳng có hôm nào ngon giấc.

Được bạn Gấu ôm vào lòng thật dễ chịu, Triệu ngủ ngon quá chừng. Mở mắt ra đã là giữa trưa rồi, lại không thấy bạn Gấu đâu.

-   Vào trong đấy thức sớm riết quen rồi hả ta?

Triệu tựa cằm lên bờ vai rộng, cố tình áp sát người vào lưng Duyên. Chị luôn thích làm nũng như thế, mỗi lần cô đứng bếp.

Duyên đặt dĩa đồ ăn xuống, gỡ tay chị ra khỏi vòng eo mình.

-   Ăn cơm trước đi. Gấu đói rồi.

Duyên bưng bê hết mọi thứ qua bàn rồi ngồi xuống, không kéo ghế cho chị như mọi khi.

Triệu hơi sững người, cũng bị quê nữa. Chị ngồi xuống đối diện, vừa ăn chậm rãi vừa để ý thái độ của người kia.

Duyên thì lại ăn nhanh bất thường mà cũng không nói thêm câu nào với chị nữa.

-   Gấu không ngán cơm hả? Cả tuần ăn cơm suốt còn gì. Tính rủ Gấu chiều nay đi ăn ngoài nè.

-   Bé ngán cơm nhà rồi phải không?

Bạn Gấu không hưởng ứng đã đành, lại còn phỏng vấn ngược lại chị.

-   Bé ngán cơm rồi thì thôi, không ăn cũng được. Để đấy lát Gấu dọn cho!

Tự hỏi tự trả lời, Duyên buông lại một câu kiểu giận lẫy rồi vào phòng. Nhanh như thế đã ăn xong, trong khi Triệu còn chưa ăn được nửa chén.

Triệu ngơ ngác ăn nốt phần còn lại cho xong. Đồ ăn Duyên làm rất ngon, nhưng không khí bây giờ thật khó để nuốt trôi. Mới hồi sáng còn ôm nhau ngọt ngào, bây giờ lại giận hờn vụ gì nữa chị cũng không biết. Nhưng nét mặt bạn Gấu rất căng, dường như giận cũng không ít.

-   Gấu sao đấy? Có gì thì nói Bé nghe...

Triệu vô phòng xem Duyên thế nào. Thì thấy cô đang đứng ở bàn để giấy tờ, trên tay đang cầm toa thuốc của chị. Triệu hốt hoảng vội chạy lại giải thích.

-   Gấu!! Cái này là Bé mới đi khám hôm trước thôi. Không phải là giấu Gấu, mà chưa kịp kể thôiii...

Mắt Duyên vẫn nhìm chằm chằm vào toa thuốc, đọc kĩ từng câu chữ. Không thèm ngước lên nhìn chị.

-   Mấy bữa tự nhiên ho nhiều, uống thuốc không hết nên Bé đi khám thử. Bị viêm phế quản nhẹ, bình thường à, không có gì hết...

-   Bác sĩ chỉ định phải đi xông thuốc mà Bé bảo là nhẹ!

-   Thì Bé cũng đi xông rồi, thấy đỡ nhiều rồi.

Chị lay lay cánh tay Duyên, thật nhỏ giọng trấn an cô.

-   Uống thuốc ngày 3 cử mà Bé không ăn một hột cơm nào hết. Ăn mì gói, uống cà phê suốt một tuần.

[TRIỆU DUYÊN] - Trời ban mỗi chữ DuyênTahanan ng mga kuwento. Tumuklas ngayon