C42: Khi men còn trong hơi thở

1.7K 120 40
                                    

"Vợ iu, nay Gấu về trễ, đoàn rủ đi ăn tối luôn. Vợ ăn cơm đi nha! Đừng chờ Gấu."

Triệu thở dài, buông điện thoại xuống. Mấy nay Duyên nhận show kín lịch, có ngày đi sớm về trễ đến nỗi hai người không kịp nói chuyện với nhau được một câu. Có hôm quay khuya đến sáng hôm sau rồi ngủ lại trường quay luôn.

Sáng nay Duyên bảo có thể tranh thủ xong sớm để được về ăn tối với chị. Nên Triệu đi siêu thị, mua thêm đồ về nấu một bữa thật ngon đãi bạn Gấu. Rồi nằm chờ mãi tới qua giờ ăn tối, Duyên mới nhắn thế này.

Triệu hiểu tính chất công việc không theo giờ giấc, off máy lúc nào thì nhắn tin lúc đó. Nhưng cũng buồn le lói, chị để tâm nấu ăn nguyên cả buổi chiều, bụng đói meo mà cũng ráng chờ đến giờ này.

Bây giờ bị tuột hứng nên cũng chả buồn ăn nữa. Triệu mở nhạc nhỏ rồi ngủ thiếp đi trên sofa lúc nào không hay.

Duyên về đến nhà đã hơn 11h giờ khuya. Đèn trong nhà còn sáng trưng, cô tưởng là chị quên tắt nhưng nhìn qua ghế lại thấy chị đang nằm ngủ ở đó.

- Bé!! Vào phòng ngủ!!

Duyên lay nhẹ vai chị. Nếu là bình thường thì cô đã yên lặng bế thẳng chị về phòng rồi. Nhưng mấy hôm nay quay suốt, cả người mỏi nhừ, Duyên sợ bế không nổi cả hai cùng ngã lại còn mệt hơn.

Triệu khó nhọc mở mắt lên, chị đang ngủ chập chờn nên bị giật mình. Tự dưng lại nghe mùi bia nồng nặc sộc thẳng vào mũi. Triệu nhíu mày khó chịu, chị ngồi dậy bỏ đi mà không nói câu nào.

- Bé sao đấy? – Duyên hỏi với theo.

- Bé làm sao?

- Gấu thấy Bé ngủ quên ở đây, nên mới gọi Bé dậy về phòng ngủ. Gấu làm Bé bực mình vì đang ngủ ngon hay sao?

Duyên bắt đầu cao giọng hơn. Cô không thích cái cách chị cứ im lặng mỗi lần bực bội chuyện gì.

- Gấu nghĩ Bé có đang ngủ ngon không?

Triệu quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi một câu nhiều ẩn ý. Hai người đang đứng cách nhau một khoảng xa.

- Hay Gấu nghĩ Bé giận vì bị đánh thức? Bé không có vô lý như vậy đâu!

- Chứ Bé giận chuyện gì? Tự nhiên đang yên đang lành mà thái độ Bé như vậy.

- Gấu tự hiểu đi!

Triệu vừa quay lưng thì bị Duyên lao tới nắm lấy cổ tay chị siết chặt. Vì cô kéo mạnh tay chị ngược về phía sau nên hơi đau.

- Gấu rất là không thích mỗi lần cãi nhau hay nói chuyện chưa xong Bé cứ kêu tự hiểu, tự suy nghĩ rồi Bé bỏ đi.

- Buông tay Bé ra! – Triệu vùng vằng muốn thoát khỏi cái nắm tay thô bạo kia.

- Gấu không buông! Bé ở đây nói cho hết chuyện đã!

- Đau!!

Triệu xoay cả người lại để cánh tay không bị vặn ngược. Với sức kéo của con người vạm vỡ kia, cánh tay khẳng khiu của chị như muốn rớt ra.

[TRIỆU DUYÊN] - Trời ban mỗi chữ DuyênWhere stories live. Discover now