C57: Những điều chưa bao giờ

2.4K 159 29
                                    

Duyên quét dọn lại phòng khách, chỗ để cây đàn bây giờ trống đi một khoảng lớn đến nao lòng. Những tấm hình kỷ niệm của cả hai, có tấm Duyên tự rửa phóng to ra, có tấm các bạn fan vẽ tay gửi tặng, Duyên leo lên tháo xuống từng tấm một. Bụi bám cũng nhiều rồi, vệ sinh lại rồi cất vào trong phòng kia.

Ban công vẫn còn đó hai chiếc ghế gỗ cao, nhưng chậu cây, hoa kiểng đã không còn.

Tủ bếp được chất đầy mì gói rồi, cũng chẳng có ai lười ăn cơm mà đụng tới.

Vì Triệu đi thật rồi. Người rời đi trong cơn nóng giận có thể sẽ quay lại. Nhưng người rời đi trong sự bình thản, thì chắc chắn sẽ không về nữa.

Không phải mâu thuẫn gì lớn lao, cũng không có ai phản bội hay lừa dối ai điều gì. Chỉ là, năm dài tháng rộng, đến một lúc nào đó tư duy không còn cùng chung chí hướng, tâm hồn không còn đồng điệu. Một người lười chia sẻ, một người ngại quan tâm.

Triệu mắng riết cũng lờn, những lời nói không có ác ý đó lâu ngày lại trở thành áp lực tâm lý rất nặng trong đầu Duyên. Kể cả khi chưa bắt đầu làm gì, nói gì, cô cũng biết chắc là mình sẽ bị mắng. Có khi, Duyên còn nghĩ, chẳng lẽ mình tệ đến mức như vậy sao.

Duyên nhún nhường riết cũng mệt. Có cái gì đó luôn ấm ức và dồn nén trong lòng. Tình thương dành cho chị vẫn rất lớn, nhưng cái tôi của mình cũng ngày một lớn hơn. Kỳ Duyên của năm 25 tuổi đã khác rất nhiều so với chính mình của năm 22 tuổi, khi mới ở bên cạnh Triệu.

Khi người ta trưởng thành và có những thành công nhất định, chính kiến và bản ngã cũng dần hình thành rõ rệt hơn. Không có ai vì ai mà sống khép nép cả đời được.

Mỗi người xuất hiện trong cuộc đời mình đều có một ý nghĩa rất riêng.

Và mỗi người cũng chỉ đi được với mình một đoạn đường đời thôi, hết duyên thì phải rẽ sang đường khác, đi cùng người khác.

Nhân duyên là chuyện vô thường. Gặp nhau được thì chia ly được. Cầm lên được thì buông xuống được.

Có điều, sao mà Duyên vẫn còn đau lòng quá. Cảm giác trống rỗng đến vô định. Mình đang làm gì hay muốn gì, chính bản thân mình cũng không nhận thức rõ ràng được.

Giống như trái tim nó rời khỏi lồng ngực rồi, ở đó để lại một lỗ hỏng rất to, không gì thay thế được.

Duyên tự giác rời khỏi nhóm chat bên hội bạn thân của chị. Cũng là một gia đình nhỏ đã thu nạp cô vào, dìu dắt và nâng đỡ cô trong suốt mấy năm lấn sân khắp các sàn diễn thời trang. Đến lúc trả lại sự thoải mái cho Triệu và các anh rồi.
Chia tay thì cô đơn đã đành, nhưng với Duyên, cô độc mới chính là nỗi ám ảnh lớn nhất mà một lần nữa, cô phải chấp nhận và vượt qua.
Ngày không còn Triệu, Duyên biết, bên cạnh mình cũng sẽ không còn ai nữa.   
---
-   Gấu !! Gấu !!
Triệu lay người Duyên thật mạnh để đánh thức, nhưng hai mắt cô vẫn cứ nhắm chặt. Nước mắt chảy dài hai bên khóe mi.

-   Gấu !! Dậy chưa? Đau lắm hay sao mà khóc?
Chị buộc lòng phải nhéo mạnh vào eo một cái đau điếng thì bạn Gấu mới lờ mờ tỉnh dậy.
Nét mặt thất thần nhìn chị ngơ ngác.

[TRIỆU DUYÊN] - Trời ban mỗi chữ DuyênWhere stories live. Discover now