C17: Chúng mình cãi nhau

2.2K 115 15
                                    

Sau hôm dẫn Duyên về thăm ba, Triệu thấy nhẹ nhõm hẳn. Vì trong nhà ít ra vẫn còn có một người luôn hiểu và nghĩ cho mình. Quan trọng nhất là ba cũng có cái nhìn đầy thiện cảm và tin tưởng ở Duyên. Triệu thấy như được tiếp thêm sức mạnh cho đoạn đường phía trước của mình.

Tuần này hầu như ngày nào Triệu cũng đến cửa hàng, vì mới khai trương nên còn nhiều thứ phải vừa làm vừa điều chỉnh. Bộ sưu tập đầu tiên cũng hút hàng rất nhanh, nên Triệu lại muốn đồng thời bắt tay chuẩn bị bộ tiếp theo. Được ở bên cạnh người mình yêu, được làm điều mình thích, nhiều lúc Triệu nghĩ, đây có lẽ là khoảng thời gian ý nghĩa nhất của cuộc đời mình.

Hôm nay bé nhân viên xin nghỉ buổi chiều, dù vậy Triệu đã có mặt từ sáng rồi. Chị muốn thay đổi khu vực trưng bày phía trước một chút, còn muốn tự tay đóng hộp cho những đơn hàng online nữa.

Duyên hôm nay có set quay từ sáng sớm, xong việc cô sẽ đến shop anh Long thử váy và có hẹn đón chị ở tiệm rồi đi ăn tối. Ra khỏi nhà từ 4h giờ sáng, bắt đầu trang điểm, làm tóc, rồi quay liên tục nhiều set nhưng tinh thần Duyên vẫn rất tỉnh táo. Dạo này cô dần dần thấy được sự thay đổi của cơ thể và tinh thần từ việc tập luyện và ăn uống có kiểm soát. Khi không còn đặt nặng vấn đề giảm cân lên hàng đầu nữa, Duyên làm mọi thứ thật kỷ luật nhưng cảm giác rất nhẹ nhàng.

Dù bận đến mấy, nhưng mỗi lần được nghỉ giải lao, điều đầu tiên Duyên làm vẫn là phải nhắn tin cho chị. Hỏi chị ở đâu, đang làm gì, ăn uống đúng bữa không.

Triệu đã từng rất ghét những câu hỏi thường ngày lặp đi lặp lại đấy. Kiểu cảm thấy vô nghĩa và hỏi cho có hỏi để mở đầu một câu chuyện tẻ nhạt nào đó. Nhưng từ khi gặp Duyên, cách Duyên hỏi han làm chị có một cái nhìn khác về sự quan tâm. Triệu cảm nhận được trong những tin nhắn ấy đầy ắp sự quan tâm, ân cần. Và người kia thì hỏi để bù đắp cho chị những mệt mỏi, âu lo, chứ không phải hỏi để giám sát một cách vô tâm.

- Ủa em tới sớm quá vậy Duyên? – Anh Long ngạc nhiên khi thấy Duyên ghé tiệm sớm hơn giờ hẹn.

- Dạ, em xong việc sớm tranh thủ ghé anh, để còn qua tiệm Triệu chơi nữa. – Trước mặt mấy ông anh mình thì cô không cần giữ kẽ nữa.

- Thấy ghê chưa, tưởng nay cô có thời gian ghé chơi với tui, ai ngờ đâu... Con đường Võ Văn Tần dạo này thật nhiều người lui tới quá.

Duyên cười tươi, đúng thật dạo này hầu như ngày nào cô cũng đi qua đường này, có khi là tận hai lần đưa đón chị.

Duyên hối anh Long lấy váy cho mình thử. Số đo mới cô gửi cho anh trước rồi nên chủ yếu thử xem có chỗ nào chưa phù hợp không thôi.

Cũng đâu phải mới quen nhau, vậy mà mỗi lần có hẹn với chị, Duyên vẫn nguyên cảm giác nôn nóng, háo hức như ngày đầu.

Vừa thử váy xong, hai anh em đang bàn để chỉnh sửa một vài chi tiết nhỏ, thì Duyên có điện thoại.

- Alo, Gấu nghe nè Bé. Gấu đang ở chỗ anh Long rồi nè. – Duyên tránh ra một góc xa nói nhỏ.

- Aloo, Bé nghe rõ không? ­– Duyên hỏi to hơn khi đầu dây bên kia vẫn yên lặng.

- Gấu...về tiệm đi. Bé đau quá...

[TRIỆU DUYÊN] - Trời ban mỗi chữ DuyênDonde viven las historias. Descúbrelo ahora