C62: Cần gì nến và hoa

2.3K 129 39
                                    

Đến khuya muộn Duyên mới chợp mắt được một chút. Cả đêm trằn trọc suy nghĩ đủ thứ chuyện trên đời. Sắp tới còn rất nhiều dự án mới. Dạo này tự dưng đắt show hơn hẳn, ban ngày tất bật đi chụp đi quay. Tối về vẫn luôn dành thời gian ngồi lại với chị để thảo luận về Brand mới. Được một ngày nào nghỉ liền tranh thủ đi chung với Triệu đến xem vải, xem mẫu may, mẫu in. Nhiều lúc mệt đến rã rời mà không muốn than, sợ Triệu lo. Những hôm đi làm một mình, hẳn nhiên là có áp lực và những bất đồng phát sinh với đoàn, với ekip nhưng Duyên cũng chọn lọc lắm, không muốn kể hết với Triệu, sợ chị lại mệt đầu.

Chung quy lại vẫn là luôn nghĩ cho Triệu nhiều hơn bản thân mình.

Rồi cũng chính vì điều đó mà lại tự thấy tủi thân và thiệt thòi mỗi khi bị Triệu trách mắng.

Con người mình đúng là một mớ mâu thuẫn hỗn độn.

Duyên cố trở mình nhưng nghe như bị một vật gì đó nặng lắm đè lên cánh tay, không nhấc lên nổi. Lồng ngực còn có vật gì áp chặt vào, ấm nóng.

Mở mắt ra thì thấy vật đó chính là Triệu. Chị co rúc người nép sát vào Duyên vì ghế hơi chật. Bất cẩn một tý là chị rớt xuống đất ngay. Từ lúc Duyên đổi sofa mới này, hai người cũng chỉ nằm đọc sách thôi, chứ ngủ như vầy thì thật sự là chưa.

Triệu đang ngủ rất sâu, hai tay chị vòng qua ôm trọn lấy lưng cô. Chật chội thế này, không hiểu sao lại chạy ra ngoài đây ngủ. Bây giờ muốn nhúc nhích Duyên cũng không dám.

Cùng lúc đó báo thức lại reo lên. Duyên với tay tắt rồi gọi chị.

Bé! – Duyên gọi thật khẽ, sợ chị bị giật mình.

Triệu nghe, nhưng lười nhác không muốn trả lời. Càng dúi mặt sát vào người Duyên hơn nữa.

Bé! Chịu khó dậy đi, rồi vào giường ngủ tiếp. Gấu có hẹn với PT đi tập, tới giờ rồi.

Triệu lắc lắc đầu, tỏ ý không thích. Chị bây giờ giống như con mèo cưng, cứ bám dính lấy món đồ mình yêu thích.

Duyên bất lực thở dài. Đi tập thì trễ tý cũng không sao. Nhưng biểu hiện Triệu lạ quá, cô cũng không biết ứng phó thế nào cho phải.

Đêm qua nói là giận chị cũng không đúng. Chỉ là thấy không được cảm thông, không được Triệu hiểu cho những khó khăn của mình. Mà cũng phải trách cô, không nói ra mà cứ đòi được hiểu.

Bé xin lỗi! Gấu đừng dỗi nữa được không?

Thấy Duyên im ắng trở lại, cứ thế nằm im cho Triệu làm nũng. Chị mới lên tiếng giảng hòa.

Bé có lỗi gì đâu...Là Gấu có việc riêng rồi tự gây áp lực cho mình thôi...

- Nói vậy là bớt thương tui rồi phải không?

- Làm gì có...

- Chứ thương yêu gì mà có chuyện gì cứ giấu nhẹm đi?

- Gấu quen rồi, trước giờ có chuyện buồn cứ phải đối diện một mình trước đã. Tại vì hồi trước không có ai đủ hiểu mình...

[TRIỆU DUYÊN] - Trời ban mỗi chữ DuyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ