C31: Cùng đi, cùng đi

1.4K 94 8
                                    

Rạng sáng hôm đó hai người đã đến Hà Nội và đi đến điểm tập kết của chương trình thật sớm. Đồ đạc hành lý mang theo rất nhiều, cũng may là Triệu khéo tay nên xếp thật gọn vào vali và ba lô. Duyên rất nể chị ở khoản này, nếu để cô tự xếp thì chỉ riêng đồ của mình cô thôi chắc phải mang theo 2 cái vali to mới đủ.

Đến nơi trời vẫn còn tờ mờ sáng, mọi người chào nhau trong bóng tối. Chưa khởi hành nhưng không khí xung quanh thật sôi nổi. Khi chuẩn bị lên xe, mỗi đội lần lượt tạo dáng trước ống kính của để lưu lại hình ảnh. Chị đưa tay ra chủ động nắm lấy tay Duyên, còn hào hứng dung dăng dung dẻ.

- Nàyy, Bé... - Duyên nhắc nhỏ.

- Không sợ! Từ giờ phút này cái gì cũng không sợ nữa!

Triệu cứ thế nghiễm nhiên nắm chặt tay Duyên, phớt lờ sự chú ý của mọi người. Chị biết cô lo lắng điều gì, nhưng một khi đã xác định xuất hiện cùng nhau, chị muốn mọi thứ cứ thật tự nhiên, thật dễ chịu trước đã. Tại sao phải e dè, để ý từng chút một, trong khi thật sự mối quan hệ tụi mình có thể thân hơn như thế mà. Thay vì bận tâm vào những chuyện không đáng, Triệu sẽ dồn sức để đi đua.

- Bé ngủ chút đi, tối qua Bé ngủ không thẳng giấc phải không?

- Ừm, Gấu cũng ngủ đi. Ngồi xe chắc cũng hơn 8 tiếng đó.

- Ủa mà mình xưng hô Gấu với Bé như vầy trên chương trình luôn hả Bé? – Duyên chợt nhớ ra hai người quên thống nhất với nhau vụ này.

- Ừm, chứ sao. Có sao để vậy thôi, không làm màu, không tô vẽ.

- Okk, Bé. – Thấy chị quyết liệt quá Duyên cũng nương theo.

- Hay Gấu muốn gọi "chị Triệu" cho mọi người đỡ bàn tán?

- Không nha. Nhất định là không nha!

Duyên nhóm người ngồi thật gọn lại, nhường cho chị khoảng trống rộng hơn dưới chân để chỗ chị thoải mái hơn. Đôi chân dài của chị mà phải ngồi xe như thế này thật gò bó. Để dưỡng sức cho chặng đua đầu tiên ngày mai, chị cố đưa mình vào giấc ngủ.

Không ngờ giấc ngủ sâu đó lại làm chị áy náy với Duyên ghê. Chị mở mắt ra khi xe đến trạm dừng chân đầu tiên. Nhìn bên cạnh thấy tướng Gấu Béo ngủ xiêu vẹo, cố ý đẩy cao vai hơn bình thường cho chị dựa. Khó chịu đến mức mồ hôi rịn ra trên trán mà vẫn gồng mình ngồi đó. Thiệt ngốc đến mức chỉ muốn gọi dậy mắng cho một trận.

---

Hành trình cam go bắt đầu ngay sau hiệu lệnh xuất phát. Các đội lao vào tìm mật thư giữa ruộng ngô rộng bạt ngàn ở Hà Giang. Khung cảnh hùng vĩ này nếu được chiêm ngưỡng khi đi du lịch thì thật tuyệt vời, nhưng nếu để thực hiện thử thách tìm kiếm một vật nhỏ xíu ở đây thì quả là choáng ngợp.

Đội Triệu – Duyên là đội Cam. Cả hai cũng tinh ý chọn trang phục làm bật lên màu sắc riêng của đội mình.

Vẫn tích cực tìm kiếm mật thư, nhưng cứ lần lượt nhìn thấy từng đội rời đi, tinh thần Duyên bắt đầu nao núng. Cô lùng sục mọi ngóc ngách xung quanh trong vô vọng, chẳng màng đến tay chân xước vào lá ngô thật rát.

[TRIỆU DUYÊN] - Trời ban mỗi chữ DuyênWhere stories live. Discover now