Chương 161

1.6K 203 18
                                    

Khi Sở Trần cầm theo hộp dụng cụ lúc trước bỏ ở góc tường quay về ký túc xá thì nhìn thấy mọi người xung quanh đều vô cùng phấn khởi, đang lớn giọng thảo luận chuyện gì đó.

Cậu không để ý lắm, lúc bước vào ký túc xá liền bị Văn Hướng Dương nhào qua ôm chầm lấy.

Văn Hướng Dương: “Trần Trần, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Sở Trần lấy hộp cơm trong hộp dụng cụ ra, thuận miệng hỏi: “Sao thế?”

Văn Hướng Dương nhanh chóng nói: “Truyền ra tin tức nghe nói gần một năm trước bên phía Đế Đô đã nghiên cứu ra thuốc ức chế chứng bạo loạn tinh thần rồi, ít nhất là có thể khiến những người mắc chứng bạo loạn tinh thần sống nhiều thêm ba đến năm năm nữa! Nhưng bởi vì căn cứ tiền tuyến không có loại người này nên tin tức mới không truyền đến đây!”

Sở Trân chớp mắt.

Văn Hướng Dương thấp giọng nói: “Vậy cậu phải làm sao?”

Sở Trần: “...”

Sở Trần đã hiểu ý của Văn Hướng Dương.

Cậu thấp giọng cười một tiếng: “Không cần lo lắng, mọi chuyện không giống những gì cậu nghĩ đâu.”

Thịt trong hộp cơm đã hơi nguội rồi, Sở Trần dứt khoát dùng sức mạnh tinh thần hâm nóng lại ngay tức khắc rồi đưa cho Văn Hướng Dương.

Văn Hướng Dương: “?”

Chuyện còn có thể thế nào mà không giống như những gì mình tưởng tượng?

Trong lòng Văn Hướng Dương không nhịn được nói thầm, cậu ấy cảm thấy có lẽ Sở Trần không muốn nói nhiều nên chỉ đành kiềm chế không nhắc đến nữa. Văn Hướng Dương nhận hộp cơm, vừa ăn thịt vừa ậm ờ nói: “Đúng rồi, còn có một chuyện nữa, rất có thể chúng ta sẽ kết thúc nghĩa vụ quân sự sớm hơn dự kiến đó."

Sở Trần có hơi kinh ngạc: “Thật sao?”

“Ừ, một phần nguyên nhân là bởi vì sự an toàn của binh sĩ đang đi nghĩa vụ, để xác định tinh cầu huấn luyện nghĩa vụ mỗi năm đều phải thông qua đo lường và thăm dò. Trước mắt vẫn chưa thăm dò ra tinh cầu nào thích hợp với chúng ta cả. Một phần khác chính là vì giáo quan Sở đã bắt được mẫu trùng kia. Cậu cũng biết đó, đây là lần đầu tiên chúng ta tiếp xúc với mẫu trùng, người bên trên vô cùng xem trọng chuyện này nên không có thời gian quản chúng ta.”

Sở Trần gật gù: “Thì ra là như thế.”

Cậu cảm thấy có hơi đáng tiếc, còn chưa ăn được bao nhiêu thịt trùng tộc mà đã phải quay về rồi.

Lại nhìn những người xung quanh đều mang dáng vẻ hết sức phấn khởi, vì có thể về nhà trước thời hạn mà vui mừng. Chuyện thịt trùng tộc có thể nâng cao sức mạnh tinh thần những người này vẫn còn chưa biết.

Sở Trần thốn thức một trận.

Văn Hướng Dương sờ bụng, chẹp miệng nói: “Đúng rồi, cậu cho tôi ăn thịt gì vậy? Tôi cảm thấy mùi vị không giống với mấy loại thịt trước kia lắm.”

Sở Trần: “Tới giờ mới hỏi, không sợ tôi đầu độc cậu hả?”

“Ha ha ha cậu yêu tôi như thế, chắc chắn sẽ không đâu."

[Hoàn] Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn TậtWhere stories live. Discover now