Chương 24: Một mình mạo hiểm.

1.9K 160 3
                                    

Tác giả: Hủ Mộc Điêu Dã

Edit: Shin

Chương 24: Một mình mạo hiểm.

Công văn Vũ Văn đế vừa phát, Vũ Văn Bùi cũng đã bắt đầu chiêu công, Ôn Như Ngọc vì cậu viết một giấy thông báo chiêu công dán ở bên ngoài, viết ra mỗi ngày công tác bao lâu có thể lãnh được bao nhiêu tiền công đều viết ra rất rõ ràng, như vậy càng có thể thu hút công nhân tới nhận công trình.

Chiếu theo phương pháp Ôn Như Ngọc, Vũ Văn Bùi sẽ đưa một ít cáo thị cho thi vệ cùng binh lính chia nhau ra dán trên các đường cái và trên vách tường, sẽ có người đi đến nha môn chờ đợi, nếu có người đến đăng ký sẽ viết họ tên người đó vào trước rồi lưu lại sau.

Các thủ hạ nhất nhất đều làm theo.

Sau khi phân phó những việc này, Ôn Như Ngọc đem suy nghĩ mấy ngày gần đây để ở trong lòng nói ra, "Bùi Nhi, tiên sinh muốn tự mình đi một chuyến đến Lạc Thành."

"Không được." Thiếu niên thanh âm lạnh băng, biểu tình trên mặt trong nháy mắt liền thay đổi, câu hung hăng nhìn chằm chằm Ôn Như Ngọc, một lần nữa nói: "Không được không được không được, Bùi Nhi tuyệt đối không cho phép tiên sinh tự mình đi mạo hiểm!"

Đối với câu trả lời này, Ôn Như Ngọc đã sớm lường trước rồi, y lặp lại cân nhắc, vốn dĩ đã xác thật vô tình muốn đi Lạc Thành, y cũng không phải bạch liên hoa đại từ đại bi, nhưng là đã nhiều ngày, liên tục mấy buổi tối nay y sẽ nằm mơ thấy được cảnh bi thương cùng tuyệt vọng, trong giấc mộng bá tánh trong thành ánh mắt bất đắc dĩ đầy thống khổ tuyệt vọng...... Khiến ban đêm y không thể ngủ yên, y nghĩ, đại khái là trời cao muốn cho y đi, nếu không, như thế nào lại gặp trường hợp này?

Vũ Văn Bùi kéo lại tay Ôn Như Ngọc, biểu tình cùng ánh mắt đều kiên định, trong ánh mắt hiện lên tia cực kỳ bi ai, cậu nói: "Tiên sinh, bên người Bùi Nhi, chỉ còn lại có duy nhất một người là ngươi, tiên sinh không cần đi không cần đi ——"

Thở dài một hơi, Ôn Như Ngọc biết tâm tình Vũ Văn Bùi, nhưng lần này y không thể không đi, như cô bé Mễ Nhã đã từng nói với y, y vẫn luôn nhớ rõ: Nếu về sau có chuyện gì không thể tránh khỏi, đó chính là mệnh trung chú định.

Nếu, cảnh trong mơ này cứ liên tục lặp lại, nhất định có điều thâm ý, y muốn đích thân đi xem.

"Bùi Nhi, ngươi biết một khi tiên sinh đã nói ra nhất định phải làm được, ngươi không ngăn cản được tiên sinh." Trên mặt y biểu tình trước sau như một ôn tồn lễ độ như thanh liên, y nhẹ nhàng cười, dựng lên ba ngón tay, giơ lên trời, thề nói: "Bùi Nhi, tiên sinh thề với trời, nhất định bình an trở về, có được không?"

Vũ Văn Bùi không nói lời nào, chỉ là trên mặt âm trầm nhìn Ôn Như Ngọc, an an tĩnh tĩnh, không nói gì, nhưng nắm tay cậu siết thật chặt, trong ánh mắt không chớp động một tia cảm xúc nào, qua thật lâu, cậu mới chậm rãi ném xuống một câu.

"Ta không đồng ý, tuyệt đối không!"

Ôn Như Ngọc còn muốn nói gì đó, nhưng Vũ Văn Bùi lại không cho y cơ hội, cậu đứng dậy đi ra khỏi phòng Ôn Như Ngọc, sau đó gọi tới một binh lính, nói: "Nhìn tiên sinh, đừng để y rời khỏi tầm mắt ngươi dù chỉ một bước."

[Đam Mỹ] Trọng Sinh Chi Đế SưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ