Chương 3

2.6K 77 0
                                    


Cả hai người đều là nhân vật rất bắt mắt, thế là nhanh chóng có người chỉ trỏ bàn tán, từ sau đó, Thượng Tinh không tìm cô đưa đồ nữa.



***

Lần đầu tiên Vu hảo gặp Lục Hoài Chinh là lúc học quân sự, cũng không phải là hồi ức đẹp đẽ gì.

Truyền thuyết đồn rằng trước kia Thập Bát Trung chính là bãi tha ma, khiến toàn học sinh ai ai cũng rất bàng hoàng, còn có người nói trong căn nhà lá ở ngọn núi sau trường có người điên ở, trước kia còn là thầy giáo ở Thập Bát Trung. Còn nghe nói có một nữ sinh mặc váy đỏ chết đuối trong hồ nước trong trường học, chính là do bị thầy giáo ở sau núi cưỡng hiếp. Thời gian sau thì tự tử. Nói chung là có đủ loại phiên bản bàn tán.

Vì để trấn an tâm trạng của học sinh, nên lãnh đạo nhà trường xin sửa đổi làm mới, chủ nhiệm hồi đó tên là Kim Cương, trước kia từng đi lính, làm việc quyết đoán mạnh mẽ, lập tức giải quyết chu đáo chuyện này.

Việc tân trang xây dựng lại trường vừa kịp cho khóa của bọn họ, trong nửa tháng quân sự kia phân nam sinh nữ sinh vào một tòa nhà ký túc xá, bởi vì liên quan đến địa thế nên lầu ba của tòa nhà mới là cửa ra, từ tầng một đến tầng ba là chỗ nữ sinh ở, còn nam sinh thì ở từ tầng bốn đến tầng sáu, tại trung tâm dùng hàng rào ngăn lại. Không qua mấy ngày, đội xây dựng bên cạnh cho mấy công nhân qua ở.

Hôm đó là ngày huấn luyện cuối cùng, Kim Cương tập trung hết tất cả học sinh ở hội trường để học hỏi qua phim tài liệu quân sự. Cô bạn cùng phòng với Vu Hảo tên Thượng Tinh, ban ngày tập quân sự thì bị cảm nắng nôn hết cả buổi chiều, được Kim Cương phê duyệt cho về phòng nghỉ ngơi, lại để Vu Hảo đến phòng y tế tìm chút thuốc trị cảm nắng, nhưng lúc trở về, lại gặp một màn đáng sợ.

Hai tên đô con cao đen hôi vốn đã lẻn vào phòng ngủ của mấy người Vu Hảo trộm đồ, kết quả thấy Thượng Tinh ăn mặc mát mẻ, vóc dáng thiếu nữ quyến rũ. Sắc tâm trong người nổi lên, chúng lặng lẽ khóa cửa lại, lăm le đi tới gần Thượng Tinh, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ cô phối hợp với mình.

Đều là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, chưa từng gặp qua những chuyện như vậy, Vu Hảo núp ở góc tường sửng sốt mấy giây rồi mới nhanh chân chạy ra ngoài, cô chạy đến phòng quản lý ở tầng ba thì không thấy ai ở đấy, tính chạy đến hội trường nhưng lại thấy quá xa. Cô gấp đến nỗi hệt như con kiền bò trên chảo nóng, khi còn đang không biết phải làm thế nào thì thấy Lục Hoài Chinh và hai nam sinh khác đang từ trên lầu đi xuống.

Bên ngoài là ánh hoàng hôm mênh mông, bên trong hành lang tối mờ, cô không thấy rõ mặt anh mà không có tâm tình mà nhìn.

Ba chàng trai cười cười nói nói đi xuống lầu, trên tóc còn dính nước, ướt nhẹp, dường như vừa mới tắm xong.

Vu Hảo như tìm được cọng rơm cứu mạng, lòng như lửa đốt chạy tới chụp lấy cánh tay người kia. Nhưng hoàn toàn quên mất, lúc ấy bọn họ cũng chỉ là những chàng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, sao địch nỗi với dân công đang lúc tráng niên ngày ngày tác nghiệp trên công trường.

Hai người bạn bên cạnh dùng khủy tay huých huých nháy mắt mập mờ nhìn Lục Hoài Chinh, cách ánh sáng mờ tối, một người nam sinh trong đó nhận ra cô, kinh ngạc kêu lên, đây không phải là Vu Hảo đã hát trên sân khấu trong ngày quân sự đầu tiên sao.

Từ nhỏ Vu Hảo đã là người có nhiều tài năng, ngày đầu tiên huấn luyện đã được lãnh đạo chỉ đích danh tập cho các bạn khác hát quân ca.

Cô gái mặt đồ rằn ri, đội nón lính đứng trên bục cao, vành nón che hết nửa khuôn mặt, lộ ra cái cằm mềm mại, môi đỏ răng trắng, tiếng hát thanh thúy cất lên, rất được nhiều người yêu thích.

Lục Hoài Chinh không nghĩ nhiều như vậy, trái lại cảm thấy chắc chắn Vu Hảo có chuyện gì đó nên mới đi tìm mình, hai tay anh đút vào túi, cúi đầu xuống. Nghiêng đầu muốn nhìn xem mặt Vu Hảo, thì lại nghe thấy tiếng nức nở ——.

"Có hai người đàn ông xông vào phòng ngủ bọn tôi... Bạn cùng phòng với tôi vẫn còn ở bên trong đó."

Thật ra Vu Hảo rất ít khóc, do ngày đó bị dọa sợ nên mới thế, nơm nớp lo sợ cả người lạnh run, giọng nói run rẩy.

Ba chàng trai đều ngẩn ra, trố mắt nghẹn họng liếc nhìn nhau, trong bụng đã hiểu được đại khái là có chuyện gì.

Tuy ba người họ không phải là học sinh tốt gì, nhưng có con gái khóc thảm thiết trước mặt như thế, bỗng cảm thấy sứ mạng đàn ông dâng trào mạnh mẽ.

Lục Hoài Chinh phản ứng nhanh nhất, nói với chàng trai bên trái mình "Mày đi gọi thầy Kim đi", rồi xoay người kéo Vu Hảo mấy bước đi xuống lầu.

Vẫn là người có đầu óc, không mù quáng cậy mạnh, biết tìm người hỗ trợ.

Phòng ngủ của Vu Hảo nằm ở cuối tầng một, hai người đứng trong hành lang mơ hồ nghe thấy tiếng khóc sụt sùi đứt quãng, cô sợ hãi cả người nhũn cả ra, Lục Hoài Chinh kéo cô đến bên tường, trong bóng tối, cô nghe thấy chàng thiếu niên nhẹ nhàng nói chuyện với mình.

"Cậu chờ ở đây, bất kể bên trong có xảy ra chuyện gì, cũng không được đi vào."

Nói xong liền vớ lấy cây lau nhà bên góc tường đẩy cửa ra, phát hiện cửa đã bị khóa, anh dùng sức lắc khóa cửa, dường như âm thanh bên trong lại lớn hơn nữa, Lục Hoài Chinh bỗng nhiên đạp một cước vào cửa, lớn tiếng quát: "Làm cái gì bên trong vậy! Mở cửa!"

Bỗng tiếng sụt sịt bên trong ngừng lại, rồi sau đó Thượng Tinh lại hu hu mấy tiếng, như muốn cầu người bên ngoài vào cứu mình.

"Tao bảo mày mở cửa!"

Lục Hoài Chinh đột ngột giảm âm lượng rồi bất ngờ tăng lên quát một tiếng, sau đó xắn tay áo bắt đầu đập cửa, lại rầm rầm đạp mấy cái.

Đá mạnh một hồi, anh quay qua nói với nam sinh khác, mày ra chặn bên ngoài đi, đừng cho bọn nó nhảy cửa sổ trốn thoát.

Đợi đến khi anh đá văng cửa, hai người bên trong mới luống cuống mặc quần áo tử tế chuẩn bị nhảy cửa sổ, nhưng lại bị anh đá một cước té xuống từ bệ cửa sổ.

Hai người kia thấy không thoát được liền lao vào đánh nhau với anh, anh cũng dùng sức liều chết dây dưa, phản ứng nhạy bén, nhưng cũng không địch nổi bọn chúng, lúc đó tuổi còn nhỏ làm sao có thể địch lại hai thanh niên cường tráng chứ, thế là bị quật ngã xuống đất, ôm chân người ta, anh dùng kỹ thuật cận chiến mà bố đã từng dạy khóa chặt chân chân, giam chân một tên là đã miễn cưỡng lắm rồi, tên còn lại nhân cơ hội ấy nện túi bụi xuống mặt anh.

Lục Hoài Chinh thầm mắng trong lòng, mẹ mày không dạy không nên đánh vào mặt sao!!

Nhưng anh cũng rất kiên cường, sống chết cũng không chịu bỏ chân ra, còn tỏ thái độ đừng hòng ai trốn được.

Cho đến khi Kim Cương dẫn người tiến vào, trước kia ông từng đi lính, thêm nữa từ nhỏ học được chút võ, lúc đánh người vô cùng rành mạch, đừng nhìn ông ấy hung dữ, chứ thật ra thân thể khỏe mạnh vô cùng, chỉ hai ba chiêu đã trói người lại. Lúc này Lục Hoài Chinh mới buông ra, cả người thả lỏng nằm vật xuống đất, miệng há to thở hổn hển, nằm trên đất nhìn Kim Cương: "Cuối cùng thầy cũng đã đến."

Từ đó trở đi Kim Cương luôn dành phần tình cảm đặc biệt cho Lục Hoài Chinh, cảm thấy vẻ kiên quyết trên người tiểu tử ấy giống mình lúc trẻ. Ông ném cây gậy đi, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của Lục Hoài Chinh, chắc chắn không có gì đáng ngại mới vỗ vai anh nói, "Đứng lên đi, hôm nay biểu hiện không tệ, ngày mai thông báo toàn trường khen thưởng em."

Chàng trai nằm lì trên đất, "Thông báo khen thưởng thì thôi, lần sau vi phạm thầy bỏ qua cho em là được."

Năm xuân thứ hai mươi támWo Geschichten leben. Entdecke jetzt