Chương 39: Em có manh mối mới

1.3K 36 0
                                    

Trên đường về trạm biên phòng, Lục Hoài Chinh và Tôn Khải thảo luận chuyện rút lui tiếp theo.

"Em đã để trần Thụy phong tỏa vùng lân cận hội trường rồi, tám giờ, anh dẫn người rút lui, em đi chuẩn bị xe."

Tôn Khải lại hỏi: "Người ở dọc đường thì tính sao?"

Vu Hảo nhân lúc hai người nói chuyện thì lấy bánh bao trong túi ra đưa cho anh, nhưng Lục Hoài Chinh lại nghiêng đầu nhìn nửa cái trong tay cô, thuận thế cúi đầu cán phát nữa, nói: "Đang định về bàn bạc với lãnh đạo, phải điều động người của những đơn vị khác, phiền lắm."

Vu Hảo đỏ mặt.

Anh tự ăn không được hả.

Tôn Khải gật đầu nói, "Nếu không cứ đợi anh để Hà Lãng dẫn người ẩn nấp dọc đườn, điều dưới núi lên, anh sợ đến lúc đó ngay cả người cũng không nhận ra, để hắn chạy thoát thì phiền lắm."

Lục Hoài Chinh dán mắt nhìn gương mặt ửng đỏ của Vu Hảo, từ từ gật đầu, "Thế hay đấy."

Ánh mắt sâu hút kia lại khiến cô cảm thấy như anh đang nói cô, tốt như thế, tốt cái nào cơ?

Cái người này, đúng là dù có đang bàn chuyện công việc cũng có thể khiến người ta suy nghĩ lung tung.

***

Xuống xe, Lục Hoài Chinh trực tiếp báo lại tình hình bên này với Lịch Hồng Văn rồi chuẩn bị cho công tác rút lui, đến bảy giờ, anh lại vào phòng giam một chuyến, tiến hành cuộc đàm phán cuối cùng với nghi phạm.

Đối phương bày tỏ không có dị nghị gì với sắp xếp hiện tại.

Mọi thứ dường như thuận lợi quá mức.

Bảy giờ rưỡi, Lục Hoài Chinh lấy của lão Đường một chiếc xe, tháo mọi hệ thống trên xe rồi tân trang lại một lượt. Vu Hảo biết trước kia anh rất tháo vát, nhiều năm sau gặp lại nhìn anh cài đặt hệ thống định vị, cô mới phát hiện mình chẳng thể nào theo kịp suy nghĩ của anh, dường như trên người anh cất giấu rất nhiều chuyện đầy ngạc nhiên mới mẻ.

Lúc anh làm việc vô cùng nghiêm túc, không dễ bị người khác quấy rầy.

Vu Hảo cũng sợ làm phiền anh nên ngoan ngoãn dựa vào cửa xe sau, nhìn anh quỳ trong xe, tiết Thanh Minh vừa qua là thời tiết nóng lên ngay, ánh nắng chiếu lên cổ anh, mồ hôi thấm ra dày đặc.

Cô không khỏi nhớ lại cảnh hai người hôn nhau trên xe vào hôm rời đi.

Hôm đó kịch liệt thật.

Hôn đến nỗi cô cứ nghĩ rằng, không biết anh có quay về không.

Mặt lại nóng lên.

Lục Hoài Chinh đi ra khỏi xe, tay còn cầm đinh xoắn, lúc định đóng cửa xe thì nhìn thấy Vu Hảo đỏ mặt dựa vào cửa sau.

Anh cười một tiếng, chậm rãi đóng cửa lại, đi đến gần trêu cô: "Cả ngày lẫn đêm toàn đỏ mặt, trước kia không phát hiện em lại dễ xấu hổ như vậy đấy."

Tiếp đó anh chống tay lên cửa, người khom xuống, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô.

Phát hiện cô không chịu nhìn mình.

Lục Hoài Chinh tiến sát đến bên tai cô nhưng mắt nhìn đi nơi khác, miệng lại nói lung tung:

"Thử trong xe rồi, có muốn thử cảm giác ở ngoài xe không?"

Quả thật rất khốn nạn.

Lúc ấy Vu Hảo vừa tức vừa cuống.

Tức là vì, đang trong tình hình này mà bản thân lại còn hy vọng anh sẽ hôn mình.

Có điều rõ ràng Lục Hoài Chinh chỉ đùa cô mà thôi.

Vừa dứt lời thì nghe thấy hướng dẫn Đường đứng đằng sau gọi anh.

Anh cúi đầu nhìn Vu Hảo, đáp: "Đợi một lát."

Lục Hoài Chinh nhìn cô đỏ mặt, đưa tay nhéo nhẹ lên má cô, thấp giọng dỗ: "Được rồi, đừng giận nữa, anh không làm khó em nữa, hôn thì hôn nhưng trách nhiệm cần làm vẫn phải làm, em nói xem có đúng không?"

"Đều là người lớn cả, hôn cũng đâu có phạm pháp." Vu Hảo nghe thế thì ngượng chín mặt, không nhịn được phản bác lại anh.

Lục Hoài Chinh cười.

"Em và chị Triệu ngoan ngoãn đợi ở quân khu đi, đừng chạy loạn nữa, qua tối nay anh sẽ đến tìm em."

***

Tám giờ, Tôn Khải chỉ huy tất cả mọi người đưa người dân vào hội trường lớn sau hồ nước tiểu học, trừ một số người già trẻ em trước đó đã được máy bay đưa đi thì trên trấn chỉ còn lại vài thanh niên nam nữ, mắt thấy chiến sĩ biên phòng vũ trang đầy đủ cầm súng giơ đao, lòng họ nặng trĩu lo lắng bất an, mãi không chịu đi vào, chặn ở cửa trấn đòi mấy người tiểu đội trưởng như Trần Thụy cho mọi người một câu trả lời.

Một người đàn ông râu quai nón trong số đó hét lên với Trần Thụy: "Có phải sắp đánh nhau rồi không? Các anh muốn chiếm đất của bọn tôi, biến chúng tôi thành dân tị nạn vườn không nhà trống phải không?!"

Người đàn ông nổi đầy gân xanh, rồi lại vung nắm đấm như cốt thép lên, cắn răng xúi giục đám đông: "Không được thỏa hiệp! Các anh chiếm dụng vườn nhà bọn tôi, bọn tôi muốn bồi thường!!!!"

Dân số ở thị trấn không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ có trăm hộ dân, trừ công nhân bên ngoài đến thì mọi người gần như đều quen biết nhau cả, gã đàn ông này là lưu manh xấu xa nổi danh trong trấn, bình thường không dẫn một đám người đến phố đèn đỏ tìm thú vui thì sẽ tụ tập ở đầu cầu đánh bài cho hết giờ, hễ tức khí là sẽ đánh đập vợ và mẹ già cho hả giận.

Năm xuân thứ hai mươi támWhere stories live. Discover now