Chương 23: Hàm én cổ hổ, bay mà ăn thịt, thực là tướng vạn lý phong hầu

1.7K 55 0
                                    

Hai giây sau.

Có lẽ chính Lục Hoài Chinh cũng thấy thất thố, thế là cúi đầu giả vờ ho khan, dời mắt nhìn đi chỗ khác, đáp lại qua loa: "Thế à? Lợi hại thật."

Vu Hảo không phát hiện ra, còn trịnh trọng gật đầu, "Đúng vậy."

Khóe miệng Lục Hoài Chinh nhếch lên, quyết định không tán gẫu với cô nữa: "Em ngủ một lát đi, nửa chặng đường sau còn dốc hơn đấy."

Vu Hảo còn muốn trò chuyện với anh thêm chút nữa, song thấy anh có vẻ lạnh nhạt nên cũng không dám mở miệng, nghe lời đáp vâng rồi nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi.

"Nếu bản thân không thoải mái thì cứ nói, đừng gượng ép." Anh dặn dò trước khi khép mắt lại.

Vu hảo đáp lời.

Ánh nắng chan hòa phiếm đỏ chiếu rọi ngoài cửa kính, cả chiếc xe buýt được luồng sáng ấm áp bao trùm, làm con người ta mệt mỏi rã rời, chỉ trong chốc lát cô gái bên cạnh đã thiếp ngủ.

Suốt cả quãng đường Lục Hoài Chinh không hề ngủ, đây là những lúc anh và Tôn Khải phải đảm bảo an toàn cho mọi người trên xe, còn cảnh giác hơn so với lúc bình thường. Mà giờ đây bên cạnh lại có một người như vậy, trái tim anh cứ nơm nớp lo sợ, chỉ khép hờ dưỡng thần rồi chốc chốc lại mở mắt nhìn sang Vu Hảo.

Xe đang chạy dọc theo đường núi ngoằn nghèo đi lên, một bên là núi sạt sắc xanh nguy nga cao vút, một bên là thế núi nhọn hoắt như được gọt giũa. Đường núi nhỏ hẹp gập ghềnh hiểm trở, vẫn là đường đất đá loang lổ, mà quanh năm trong rừng lúc nào cũng ẩm ướt nên mặt đường toàn là bùn lầy, lúc bánh xe chạy ngang qua, rung lắc dữ dội.

Người lái xe là tài xế trong quân đội, lái khá nhanh, dù đã giữ côn ổn định nhưng vẫn không chịu nổi đoạn đường vừa cao vừa dốc này.

Lục Hoài Chinh cúi đầu nhìn Vu Hảo đang gật gù, bèn đi tới vỗ vai tài xế thấp giọng nói: "Không cần chạy nhanh thế đâu, không vội."

Tài xế đáp được.

Lục Hoài Chinh gác tay lên ghế lái, mới vừa cúi người nói xong thì xe đã chạy tới đỉnh núi, phong cảnh trước mặt trở nên sáng rực quang đãng. Dưới ánh nắng trắng xóa, xe chạy thẳng lên mặt đường ổn định, có thể mơ hồ trông thấy dây ăng-ten của trạm ra-đa biên phòng trước mặt.

Tài xế hỏi: "Đội trưởng Lục, sắp tới trạm ra đa rồi, có cần đi xuống chào hỏi không?"

Lục Hoài Chinh suy nghĩ một chốc, đợi xe chạy thêm mấy chục mét nữa rồi mới híp mắt nói: "Bây giờ cậu đạp phanh đi, cho xe dừng từ từ, tôi với Tôn Khải xuống chào hỏi trước, đừng có đánh thức nhóm bác sĩ Vu."

Tài xế làm theo, bằng ba phần sức lực, anh ta dè dặt giẫm phanh như giẫm vào vải bông.

Chờ xe dừng hẳn, Lục Hoài Chinh xoay người gọi Tôn Khải rồi cầm mũ lên chuẩn bị xuống xe, lại thấy ở chỗ Vu Hảo không có rèm cửa, lúc trước có núi ngăn nên không có ánh nắng, giờ đây chạy trên đường quang, cả người Vu Hảo như tắm dưới ánh mặt trời, gương mặt đỏ bừng.

Lục Hoài Chinh không chút lưu tình đưa tay kéo rèm cửa sổ đang che cho binh lính đằng sau tới, che kín lại cho Vu Hảo, không để ánh nắng nào lọt qua.

Hàng sau đột nhiên bị nắng rọi vào chói mắt, người lính đó mù mờ tỉnh dậy, mặt đầy hoang mang.

Đúng lúc này Vu Hảo tỉnh lại, thấy anh đội mũ thì ngay lập tức ngồi thẳng dậy, dụi mắt hỏi: "Đến rồi hả?"

Tôn Khải đi xuống trước, Lục Hoài Chinh ngẩng đầu khóa quai mũ làm lộ đường cong lưu loát ở cổ, anh nói: "Chưa tới, em ngủ thêm một lát đi, đến rồi tôi sẽ gọi em."

Nói xong liền xuống xe.

Vu Hảo kéo rèm ra nhìn.

Anh và Tôn Khải đi đến trạm ra đa, còn chưa vào cổng thì đã có người ra đón chào, bọn họ đứng trước cửa trò chuyện đôi câu, chưa được bao lâu thì có người lính già đi ra, không biết nói gì mà Lục Hoài Chinh với Tôn Khải nhìn nhau cười rồi đi vào.

Vu Hảo nhìn đến thất thần, không biết từ lúc nào có một cái đầu xuất hiện, Triệu Đại Lâm đắc ý nhìn cô, "Nhìn lén? Không nhận ra em còn thích như thế đấy."

Vu Hảo không buồn để ý, buông rèm cửa xuống dựa vào ghế giả vờ ngủ.

Triệu Đại Lâm lại cười, "Aiz, chị nghe ngóng giúp em được chút đây, mấy năm nay Lục Hoài Chinh chưa từng có bạn gái, hơn nữa, thời gian trước lãnh đạo của cậu ta có giới thiệu con gái của bộ trưởng cho, nhưng lại bị từ chối thẳng."

Vu Hảo vẫn nhắm mắt, "Em biết."

Triệu Đại Lâm kêu lên, "Xem ra tốc độ phát triển của hai người các em nhanh hơn chị tưởng đấy, chị còn nói với đội trưởng Tôn hai đứa đúng là im lìm, đóan chừng nửa năm chắc cũng chưa có gì." Nói xong lại thở dài. "Mà bọn họ cũng chẳng dễ dàng gì, chị nghe đội trưởng Tôn nói, Lục Hoài Chinh là được trưởng tham mưu Lịch kia tuyển thẳng vào, lúc ở trường quân đội có quen biết, rất kỳ vọng và cũng rất nghiêm khắc với cậu ta, lúc huấn luyện người khác đều bắt chạy mười vòng hay hai mươi vòng, còn cậu ta lại những năm mười vòng. Hơn nữa lúc mới đến Lục Hoài Chinh còn là tên cứng đầu, rất khó trị, lại dễ nổi cáu, ngày nào cũng đối nghịch với sĩ quan huấn luyện, làm việc gì cũng thích tiên phong. Sau đấy trong một lần thi hành nhiệm vụ thì xảy ra chuyện, phải điều trị tâm lý một thời gian, từ đó về sau tính cách mới trầm đi hẳn."

"Là chuyện gì?"

Triệu Đại Lâm lắc đầu, "Đội trưởng Tôn nói có liên quan đến quân đội. Là chuyện cơ mật, không thể tiết lộ."

Nói đến đây, Triệu Đại Lâm thấy Lục Hoài Chinh với Tôn Khải ra khỏi trạm ra đa, "Thôi nói sau, cho đội trưởng Lục nhà em một vị trí đi ha."

Vu Hảo nghe được hai chữ "nhà em" mà lòng chợt động.

Đến bát tự còn chưa có xem đây.

Lục Hoài Chinh và Tôn Khải nhảy lên xe, dặn dò tài xế xong thì đưa một bịch bánh bích quy cho Vu Hảo và Triệu Đại Lâm, Vu Hảo nhận lấy, Lục Hoài Chinh cởi mũ ra ngồi xuống cạnh cô, "Đồng chí ở trạm ra đa biết trong đội chúng ta có đồng chí nữ nên cố ý đưa đấy. Ăn ít lót dạ trước đi, sẽ tới nơi ngay thôi."

"Cám ơn anh."

Từ lúc lên xe tới bây giờ, không biết Vu Hảo đã nói bao nhiêu tiếng cám ơn, nhường chỗ cám ơn, lấy chai nước cám ơn, rồi người khác cho bánh bích quy cũng cám ơn.

Chờ Vu Hảo ăn xong, Lục Hoài Chinh tiện tay lấy bọc giấy ném vào trong thùng rác, hời hợt nói: "Sau này không cần phải khách khí với tôi như thế nữa."

Vu Hảo nhìn qua.

Năm xuân thứ hai mươi támNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ