Chương 49

1.3K 35 2
                                    

Câu lạc bộ hàng không này do Hướng Gia Miện, Lâm Nhất Huy cùng mấy cậu bạn hồi cấp ba hùn vốn mở, bao gồm cả Lục Hoài Chinh.

Những anh chàng này cũng được xem là thanh niên Bắc Kinh nhiệt huyết, cùng nhau mặc tả lớn lên ở đại viện, tình cảm cũng từ đấy mà ra. Rồi về sau khi bố Lục Hoài Chinh qua đời, anh theo người cô rời khỏi đại viện, điều tiếc nuối nhất chính là đám anh em này.

Nào ngờ, đến tuổi đi học, ma xui quỷ khiến thế nào mà bọn họ gặp lại nhau, tiếp tục ồn ào ầm ĩ cùng nhau đến trường, cho tới khi kết thúc nghĩa vụ giáo dục chín năm, mọi người lại đồng thời vào Thập Bát Trung. Đêm trước khi thi vào cấp ba, mấy cậu chàng nằm nghiêng ngả trên ghế trong nhà Lục Hoài Chinh, hỏi anh muốn thi vào trường gì.

Lục Hoài Chinh đang mải chơi game, thuận miệng đáp: "Đâu cũng được, thi vào đâu thì học ở đó."

Lúc ấy anh vẫn còn đang ở độ tuổi ham chơi, nào để ý nhiều, lại không có hứng thú với học hành, chỉ giỏi xem mấy cuốn sách lung tung bậy bạ. Thật ra anh vốn rất thông minh, nếu nghiêm túc học hành, nói không chừng đã có thể đậu vào Tam Trung.

Lúc ấy thật sự Lục Hoài Chinh không thấy có gì đáng cả, ném máy chơi game qua một bên, uể oải dựa vào thành ghế, ngửa mặt lên trời thở dài đùa: "Không vào, con gái Tam Trung xấu lắm."

Ở lứa tuổi ấy ai ai cũng có sự tò mò vô hình với con gái, lại hiếm khi nghe thấy Lục Hoài Chinh chủ động nhắc tới đề tài này, vậy là cả đám tức thì bùng nổ, bắt đầu hưng phấn liên thiên với nhau, nào là trong lớp ai ai ai có tình cảm với mày, rồi nào là ai ai ai từng chủ động theo đuổi Lục Hoài Chinh.

Lục Hoài Chinh chỉ cười không tiếp lời, lại cầm máy chơi game lên bắt đầu đánh tiếp.

Kết quả màn hình bỗng tắt phụt, dây cắm bị Lâm Nhất Huy rút ra, sau đó anh ta lôi một chiếc đĩa ở trong ngực ra, cười gian tà vẫy vẫy: "Mấy hôm trước tao phải chịu đánh mới có được đấy hàng nhé, có xem không? Có xem không? Chính là nàng Aoi mà Hoài Chinh thích nhất đấy."

Lập tức anh ta bị Lục Hoài Chinh đạp một phát, cười mắng: "Cút mẹ mày đi, mau cắm dây lại cho tao!" Nói rồi anh đứng dậy vào nhà vệ sinh, đến lúc quay lại, phát hiện đám này thật sự đã xúm lại trước TV nhà anh học hỏi nghệ thuật cơ thể con người.

Khi ấy Lâm Nhất Huy vẫn còn rất mập, ngồi trên ghế nhà anh lộ rõ ngấn thịt, trông không khác gì burger cỡ bự cả.

Lục Hoài Chinh đi đến, đập sau đầu cậu ta một phát, bực dọc nói: "Muốn chết hả! Sao không về nhà tự xem đi?! Bị cô tao bắt gặp thì tao không tha cho mày đâu."

Lâm Nhất Huy vẫn cứ trơ trơ ra đấy, mắt dán chặt vào màn hình, nước bọt sắp chảy xuống đất cả rồi.

Thật ra bình thường mọi người đều rất nhã nhặn có văn hóa, trừ đôi lần trêu ghẹo chút thì không làm chuyện gì thương thiên hại lý cả, tất cả đều là con trai Bắc Kinh điển hình. Lâm Nhất Huy là cái kiểu bình thường nói chuyện làm việc đều không ra gì, nhưng khi nhờ cậu ta giúp xử lý chuyện thì lại rất chuyên nghiệp; còn Hướng Gia Miện là tên láu cá điển hình, miệng mồm ngọt xớt, với ai cũng thân cả, không bao giờ nổi nóng; những người còn lại, bất kể là thô tục cường tráng hay lịch sự lễ độ, cũng đều rất trọng tình trọng nghĩa.

Cộng thêm Lục Hoài Chinh, nhìn thì có vẻ không phải là người dễ nổi nóng, nhưng thực chất tính tình lại nóng nảy nhất.

Nói chuyện với ai cũng "được được ok ok", rất dễ thương lượng, nhưng nếu chọc quá đà là lập tức sa sầm mặt mày, vung tay đấm người liền.

Một đám người như thế suốt ngày túm tụm chơi với nhau, có thứ gì mà chưa thấy, có thứ gì mà chưa chơi.

Hướng Gia Miện vỗ đùi cái đét, đầu óc nóng lên —— học lái máy bay đi!

Lúc đầu ông Hướng không đồng ý, thêm nữa máy bay cũng đâu phải dễ lái, chỉ coi như tiểu tử này nổi hứng nhất thời chứ không làm thật. Thế nhưng anh ta còn có người anh em làm bên hàng không, chưa tới mấy ngày đã được Cục hàng không dân dụng Trung Quốc cấp giấy hành nghề rồi.

Hướng Gia Miện có sự kiên cường tận trong xương, không chịu lấy một cắc nào của ông già, cuối cùng tìm mấy anh em tích cóp lại được ba triệu để kinh doanh. Lúc ấy Lục Hoài Chinh còn đang tạm giữ chức, không thể ghi tên vào được nên coi như cho luôn số tiền này, không chút so đo.

Nhưng Hướng Gia Miện vẫn ghi tên anh vào, thế nên cũng được coi là ông chủ nhỏ của câu lạc bộ.

Hôm qua biết anh muốn đến, Gia Miện liền nghĩ, khó lắm mới có được cơ hội lần này nên gọi luôn đám bạn năm đó tới, thuận tiện gặp mặt một bữa. Có điều Lục Hoài Chinh không biết gì về chuyện này.

Đến khi mọi người kéo nhau đến, Lục Hoài Chinh mới ngớ người.

Vào lúc này, Lâm Nhất Huy đang giới thiệu từng người một với Vu Hảo, "Đây là Vương Đào, cũng ở lớp 8..."

Một người đàn ông đeo kính vẫy tay chào cô.

Cô gật đầu.

"Đây là Trịnh Dịch Thiên."

Người đàn ông mỉm cười.

"Khương Việt, cùng Chu Địch..." Lâm Nhất Huy giới thiệu xong, chưa đợi Vu Hảo mở miệng thì Khương Việt đã lên tiếng, "Chúng ta có gặp nhau rồi đấy."

Vu Hảo ngẩn tò te.

Chu Địch đứng cạnh cười hì hì tiếp lời: "Ở hôn lễ của anh Sưởng, chị là đồng nghiệp của chị Tiểu Đào phải không?"

Nhớ ra rồi.

Lúc ấy Triệu Đại Lâm còn nói Chu Địch mà cười lên thì trông rất giống một tiểu thịt tươi đang hot, Vu Hảo không quan tâm đến showbiz lắm, nhưng gần đây quảng cáo về cậu ta khá nhiều nên cũng có ấn tượng.

Cô đang định đáp lời thì Lục Hoài Chinh từ phía sau đi đến, đưa nước cho cô rồi nhìn Chu Địch, "Sao Lâm Sưởng không đến?"

Chu Địch gãi đầu, tròn mắt vẻ vô tội: "Hình như gần đây anh ấy với chị Tiểu Đào đang có xích mích, đòi ly hôn."

Vu Hảo vừa nghe thấy tên Tống Tiểu Đào liền lập tức thất thần, quên không nhìn đi chỗ khác mà cứ dán mắt vào Chu Địch.

Ngay sau đó Vu Hảo bị vỗ một phát vào sau đầu, cô đột nhiên nhìn sang, song Lục Hoài Chinh chẳng nhìn cô mà nhanh chóng liếc đi nơi khác, ho một tiếng rồi không nói gì, hơi nhíu mày, có vẻ mất kiên nhẫn.

Lúc này Vu Hảo mới ngớ ra hình như mình nhìn Chu Địch lâu quá...

Cậu chàng hai mươi lăm tuổi cũng xấu hổ.

Nửa tiếng sau, Gia Miện đến nơi, anh ta vẫn như lúc trước, khí chất vẫn nho nhã, ngũ quan vẫn không xuất chúng; duy chỉ có đôi mắt đen láy kia là sáng lấp lánh, tinh thần phơi phới, vội vã bước xuống xe Porsche.

Sau lưng còn dẫn theo hai người.

Một nam một nữ.

Lục Hoài Chinh dựa vào cửa chờ, Vu Hảo đứng bên cạnh, lúc Hướng Gia Miện đến, anh ta vừa nhìn một cái đã thấy ngay Vu Hảo, lập tức chào hỏi Vu Hảo trước, "Hoài Chinh nói muốn dẫn chị đến, tôi đoán ngay chính là chị mà."

Vu Hảo cũng đứng tựa vào cửa, cúi đầu cười.

Hướng Gia Miện nói rồi liền quay sang Lục Hoài Chinh, đã một thời gian hai người không gặp nhau, Gia Miện thụi một đấm vào ngực anh.

Người nào đó vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích.

Hướng Gia Miện mắng: "Mẹ kiếp, rắn thật đấy!"

Lục Hoài Chinh bật cười, phớt lờ anh ta, chào hỏi hai người đằng sau.

Đứng phía sau là một người đàn ông dung mạo anh tuấn, bên cạnh là cô gái dáng người cao ráo, đầu đội mũ len màu ngà, bận đầm maxi dài, trông rất đẹp.

Cô gái ấy nhìn Vu Hảo trước rồi mới chuyển tầm mắt sang Lục Hoài Chinh, nở nụ cười duyên dáng lại đầy thâm ý: "Lâu lắm rồi không gặp nha."

Lục Hoài Chinh lạnh lùng đáp: "Lâu rồi không gặp."

Rồi ngay sau đó Vu Hảo cảm thấy vai trĩu xuống, Lục Hoài Chinh khoác tay lên vai cô, nghiêng người giới thiệu: "Tống Tử Kỳ, Khổng Sa Địch."

***

Năm xuân thứ hai mươi támWhere stories live. Discover now