Chương 8

592 21 0
                                    

Bạt Thác Thứ Cô mê man một ngày một đêm sau mới tỉnh lại.

Y khó khăn nâng người dậy, rồi lại toàn thân vô lực ngã quay trở lại giường.

“Công tử, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại.” Mép  giường bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô của nữ tử, y quay đầu nhìn lên, là một nha hoàn.

Y sắc mặt trắng bạch lộ ra tươi cười: “Cô nương, xin hỏi… hiện tại là lúc nào?”

“Công tử, ngươi phát sốt, đã ngủ ba ngày rồi.”

“Nguyên lai đã qua ba ngày a…” Y lầm bầm.

“Ta đi mang dược đến, công tử ngươi nằm yên đây đừng nhúc nhích, chờ ta quay lại.”

“Không…”Y đưa tay ra muốn cự tuyệt, nhưng nàng lại vừa lúc đóng cửa lại, đương nhiên không có nghe được thanh âm của Bạt Thác Thứ Cô. “Không cần mang dược…. Ai…”

Uống dược, bệnh sẽ tốt hơn, bệnh mà hảo, người nọ không biết lại muốn đối y làm ra những chuyện tàn nhẫn gì, kia ___ y thà rằng không cần uống dược.

Nha hoàn này tay chân thực lanh lợi, không bao lâu thời gian, nàng đã bưng bát dược nóng tiến vào trong phòng: “Công tử, mau mau đem dược này uống xong, uống nóng mới có hiệu quả.”

“Đa tạ, cảm ơn.” Ngửa đầu, y một ngụm đem toàn bộ dược đưa vào trong miệng.

Nàng cười “Không cần phải đối ta khách khí.”

“Xin hỏi… nên xưng hô như thế nào với cô nương?” Xem ra nàng nhân cách cũng tốt, sau quản gia, đây là người thứ hai đối y bày ra hảo ý, làm cho y không khỏi có vài phần hảo cảm với cô nương trước mắt.

“Ta gọi là Vương Tiểu Hồng, công tử, ngươi gọi ta là Tiểu Hồng được rồi.”

“Tiểu Hồng cô nương, ngươi cũng đừng gọi ta công tử, thật không được tự nhiên.”

Hai người nhìn nhau, nhịn không được bèn nhìn nhau cười.

“Bằng không ________ ta gọi công tử là Thứ Cô công tử được không? Có phải rất bất kính hay không?”

“Không, tuyệt không phải, ta thích được xưng hô như vậy, nếu có thể thì lược bỏ đi hai chữ công tử càng tốt.” Y đưa bát rỗng cho Tiểu Hồng “Cảm ơn dược của ngươi, tuy rằng rất khó uống.”

“Thuốc đắng dã tật.” Nàng tiếp nhận, “Ngươi tái nghỉ ngơi nhiều vào, thân thể vẫn thực là suy yếu, ta tối nay sẽ lại đến.”

“Cảm ơn.”

Nàng cười khẽ.

Sau khi nàng đi ra khỏi cửa trước vài bước, đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm của Bạt Thác Thứ Cô: “Tiểu Hồng cô nương, từ từ.”

Nàng quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: “Thứ Cô công tử?”

“Cái kia…” Y do dự một hồi lâu “Xin hỏi… Hắn đêm nay sẽ tới nơi này sao?”

“Hắn?” Tiểu Hồng trong chốc lát mới hiểu được người Bạt Thác Thứ Cô nói tới, “Thiếu gia hắn ngày hôm qua có công sự nên đi ra ngoài một chuyến, cần rất nhiều ngày mới có thể hồi phủ.”

Y nhẹ nhàng thở ra.

“Còn có, Thứ Cô công tử, ngươi ngàn vạn lần chớ có để cho thiếu gia nghe thấy ngươi đối với hắn xưng hô bất kính, thiếu gia không bao giờ tha cho hạ nhân tội bất kính, bị thiếu gia nghe thấy, chính là da thịt sẽ phải chịu đau đớn.”

Đau đớn hơn thế y cũng đều đã chịu qua, như thế nào lại để ý chút đau đớn kia? Bất quá, trong lòng dù có suy nghĩ đáp án như thế nào, y vẫn là cười trừ đáp tạ: “Cám ơn Tiểu Hồng cô nương căn dặn, ta sẽ ghi nhớ kỹ ở trong lòng.”

“Kia Bạt Thác công tử hảo hảo nghỉ ngơi, buổi tối ta sẽ mang chút thức ăn đơn giản cùng dược tới cho công tử dùng.” Khom người, nàng rời khỏi phòng.

“… Thuốc cũng không được.” Y thì thào nói.

Y nhắm mắt lại một hồi lâu, nhưng lại thế nào cũng vô pháp đi vào giấc ngủ.

Mở mắt, xuống giường đi đi lại lại.

Tuy rằng toàn thân có chút vô lực, nhưng thể lực của y về cơ bản đã khôi phục gần như bình thường.

Đẩy cửa phòng ra, ngoài cửa nhưng lại không có người coi chừng, trên hành lang uốn lượn mới có vài nha hoàn đi lại.

Y trở lại trong phòng, động não suy nghĩ hồi lâu, y tự nói với mình: không trốn không được!

Bất kể là trốn tới đâu, chỉ cần có thể rời xa Giang Dục, đi đâu cũng đều hảo!

Ở trong này, không chỉ không có tự do, lại còn bị Giang Dục mấy đêm liền xâm phạm, nửa điểm cũng nghỉ ngơi không được, nếu còn phải ở nơi này chờ đợi thêm một ngày nào nữa, y cuối cùng sẽ chết!

Lúc này không đi, thì đợi đến bao giờ?

Trong lòng quyết định, y lập tức đạp ra cửa phòng.

Hướng bốn phía quan sát, xác định phía sau không có ai, y tung thân nhảy lên, phi tới trên mái hiên.

Y từ nhỏ đã bắt đầu học võ công, bất quá y không phải là có tố chất luyện võ, cho dù y ngày đêm chuyên cần luyện tập, nhưng vẫn là không bằng người bình thường.

Nhưng khinh công thì khác, ngược lại đó là thứ y am hiểu nhất.

Hồi nhỏ luôn hướng tới có thể giống như là điểu nhi ở thiên không tự do bay lượn, bởi vậy y ngày đêm đều quấn lấy phụ vương thỉnh cầu phụ vương dạy y khinh công, phụ vương tuy là đáp ứng, nhưng người quốc sự bận bịu, không thể thời thời khắc khắc đợi ở bên cạnh y dạy, đành phải thỉnh hộ vệ trong cung dạy y.

Mặc dù cùng mong muốn của y có chút bất đồng, nhưng không phải không có lợi, từ lúc đó về sau, y mỗi ngày nỗ lực học tập khinh công, thẳng đến__________ đến quốc gia y diệt vong…

Y vẻ mặt ảm đạm.

Y bây giờ vẫn còn vô phương tiếp nhận quốc gia mình đã diệt vong thật sự, quốc gia của y… Thân nhân của y… Con dân của y… Toàn bộ không có.

Y thở dài thật sâu, mở rộng song chưởng(hai tay) nằm ở trên mái hiên.

Xem, điểu nhi có thật nhiều tự do, không bị bó buộc, muốn đi thế nào liền đi thế ấy, lại càng không cần phải hướng về ai báo bị (báo cáo, đề phòng).

Không giống như y, hồi trước bị trói ở trong cung ( ý em ấy là em ấy bắt buộc phải ở trong cung ế), sau quốc gia lại diệt vong, chuyển thành bị nhốt ở trong phủ đệ này, bất quá, thân thể tuy rằng bị nhốt chặt, nhưng tâm đã hướng tới tự do cũng không thể trói buộc được.

Hiện giờ, y muốn chạy khỏi nơi này, thoát khỏi cái người nam nhân kia, chạy trốn thật xa.

Tốt nhất cả đời cũng không cần gặp lại, nếu còn lại quay trở lại, cuối cùng có một ngày, y sẽ phát điên.

Chiết dực đích thanh điểuWhere stories live. Discover now