Chương 30

629 18 3
                                    

Giang Dục liếc mắt một cái, kính tự tiếp tục uống trà, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh Bạt Thác Thứ Cô tràn đầy nước mắt nức nở, không bao lâu ánh mắt trở nên vô thần, không bi không hỉ, hai tròng mắt không thể tìm ra được một tia cảm xúc.

Xem bộ dáng ta thế này, ngươi hẳn rất đắc ý đi....

Những lời này lại lần nữa nhẹ nhàng đi vào lòng hắn, rồi dần dần khiến hắn tê tái cõi lòng.

Đối với việc Bạt Thác Thứ Cô thương tâm vì mất đi hài tử, y muốn hài tử, hảo, hắn cho y hài tử. Nhưng hắn tuyệt đối không thể ôn nhu với y, không muốn thừa nhận rằng mình thật sự để ý y, cho nên hắn khẩu khí ác liệt mà nhục mạ Bạt Thác Thứ Cô, chiếm đoạt thân thể y, tàn nhẫn phát tiết trên người y.

Những hành động đó chỉ đổi lấy được sự thương tâm của Bạt Thác Thứ Cô và nước mắt của y, những giọt lệ sáng ngời lăn xuống, như chạm đến đáy lòng hắn, những cảm xúc kỳ lạ lại bắt đầu dâng lên, từng giọt từng giọt như cứa hắn chảy máu (này mình thêm vô :v )

Nhưng lúc tịch mịch, những lúc phẫn hận, thực không thể tưởng tượng được Bạt Thác Thứ Cô vuốt phẳng

Y rất thích cười, y có thể cười với tổng quản, đối với mỗi nha hoàn đều sẽ cười, đến cả hoa hoa thảo thảo cũng cười, đối với trời xanh mây trắng cũng thế.....thế nhưng không lúc nào ở trước mặt Giang Dục có thể thoải mái vui vẻ đến vậy.

Khi đối mặt với Giang Dục, không phải là lạnh mặt không hé răng, mà là tuyệt đối sợ hãi, những lần tươi cười ấm áp chỉ khi Giang Dục có tâm tình tốt, khi đó y mới có thể ngẫu nhiên cười nhẹ nhưng không nhiều.

Hắn nghĩ những cái đó là hận, nhưng dần dần đó cũng không phải như thế. Chỉ là thực không cam lòng Bạt Thác Thứ Cô lại có thể làm tiêu tan đi hận ý của hắn dễ như trở bàn tay, còn có tức giận khi bị kiềm chế hành động.

Thấy y đối với nha hoàn đùa giỡn tươi cười, đáy mắt y tràn đầy ý cười làm hắn cảm thấy chướng mắt, hận không thể --- dùng thủ đoạn tàn nhẫn mà phá hủy mọi thứ, rồi chứng kiến bộ dáng thương tâm, buồn đau của y, khoái ý cũng theo đó mà ăn mòn hắn.

Giang Dục thất thần cầm chén trà, hoàn toàn quên mất còn một thê tử đang ở sau lưng mình.

Khấu khấu !

Hắn tỉnh thần :"Ai?"

"Thiếu gia, là ta"

"Ân, có chuyện gì ?"

"Thứ Cô công tử tựa hồ không ở trong phủ "

" Cái gì ?! "

Tổng quản đứng ngoài cửa, có chút chần chừ, qua một hồi lâu, mới lên tiếng :" Cả đồ dùng cá nhân cũng không thấy "

Rắc !

Chén trà rơi trên mặt đất, vỡ vụn.

===============================

5 năm sau.

"Cha! Người đi nhanh một chút!

Nam hài nhanh nhẹn nhảy chân sáo lên trước, quay đầu lại mà hối thúc, miệng nhỏ đô đô, mặt mày như phấn điêu ngọc trác, đôi mắt đen trong veo, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp.

Nam nhân đi phía sau cười khổ mà gia tăng bước chân...:" Mộng Nhi, con đừng chạy loạn "

Nam hài bất đắc dĩ mà bước trở về, nắm tay nam nhân :"Hảo, hảo, Mộng Nhi không chạy loạn, Mộng Nhi sẽ ngoan ngoãn, chính là cha phải đi mau chút, Mộng Nhi không muốn đem một canh giờ lãng phí để đi đường phía trên"

Sở dĩ lúc này có thể ra cửa là bởi vì hắn hướng Vô Cực gia gia làm nũng cộng thêm khẩn cầu thật lâu đổi lấy, Vô Cực gia gia đối với hắn cùng hơn hắn một tuổi Giang Đồng cô cô cùng Giang Hàn cữu cữu quản giáo nghiêm khắc, từ khi có ký ức đến nay, số lần hắn được ra ngoài chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Chính ngọ hôm nay, nhân lúc cô cô và cữu cữu ngủ trưa, hắn cùng Vô Cực gia gia năn nỉ đã lâu, cuối cùng còn mua được Giang Phong gia gia mới đổi lấy được thời gian ngắn ngủi này.

Nhảy nhót chạy ra cửa, không nghĩ tới cha lại đi chậm rì rì, đi đã được gần mười lăm phút mà hắn còn chưa đến được nơi bán hàng rong.

"Thời gian còn rất nhiều, Mộng Nhi đừng nóng lòng" Bạt Thác Thứ Cô sủng nịch mà cười cười.

Nam hài gọi là Mộng Nhi lại lần nữa đô miệng, dặm chân nói :" Cha! Người không hiểu tâm tình của Mộng Nhi!"

"Hảo, hảo, là cha sai, Mộng Nhi đừng lại chu chu cùng nhíu mày làm gương mặt nhỏ đáng yêu bị lộng xấu. Mộng Nhi có mỏi chân không, có muốn cha ôm ôm ?"

"Mộng Nhi đã bốn tuổi, không cần cha ôm đâu". Nam hài vô tình mà cự tuyệt Bạt Thác Thứ Cô, lời nói lại mang tính trẻ con.

Ngoài miệng nói như thế, tối hôm qua còn ôm gối đầu của y khóc lóc không dám ngủ một mình.

Bạt Thác Thứ Cô mỉm cười không vạch trần hắn :" Mộng Nhi nắm chặt cha, đừng để lạc"

Bạt Thác Mộng gật đầu liên tục, lôi kéo bàn tay y ý muốn đi nhanh hơn.

Bị bộ dáng nhỏ bé chọc cho cười, Bạt Thác Thứ Cô tùy ý để hài tử lôi kéo.

Tiến vào chợ, Bạt Thác Mộng bị đủ loại hàng rong hấp dẫn, bước chân chậm dần, nắm tay cũng bỏ ra.

Nhìn đến những món đồ chơi tinh xảo, hắn hưng phấn cực điểm, nhảy nhảy mà hướng chỗ đó chạy đến, dù sao cũng chỉ là hài tử, dù cho có trưởng thành sớm cũng không thoát được hiếu kỳ.

Hắn mở to mắt nhìn chằm chằm những món đồ chơi mới lạ, cầm lên một món có gắn dây ở hai bên sườn, đuôi dây có một tiểu cầu, bàn tay nắm cây gỗ nhẹ nhàng lắc lắc, ngay sau đó tiểu cầu va vào mặt da phát ra âm vang thanh túy.

Hài tử lộ ra biểu tình kinh ngạc, lại tiếp tục lăn lăn cây gỗ.

Hảo hảo chơi !

Bạt Thác Mộng cao hứng cười khanh khách, xoay người muốn tìm cha lại không nhìn thấy thân ảnh Bạt Thác Thứ Cô.

Hắn sửng sốt, trong nháy mắt hiện lên suy nghĩ ———

Sẽ không phải là tách khỏi cha chứ ?

Hắn gác xuống món đồ chơi, trở về nơi bắt đầu đi, thân ảnh nho nhỏ trong đám người không ngừng xuyên qua, bất luận tìm như thế nào vẫn cứ không thấy được Bạt Thác Thứ Cô.

Hắn chạy chậm, đầu nhỏ liên tục nhìn trái nhìn phải, nhất thời không chú ý liền đụng phải người đi đường, hắn che lại cái mũi phát đau, khom người liên tục xin lỗi :"Thực xin lỗi, thực xin lỗi...." (ngoan ghia ~)

Nam nhân bị đụng lãnh đạm mà liếc mắt nhìn, bỗng nhiên trong mắt ánh lên sự kinh ngạc.





Chiết dực đích thanh điểuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ