Chương 40

4.6K 493 87
                                    

Cái gì mà "Vậy là được rồi"? Tiêu Chiến không hiểu.

​Phu nhân tìm điện thoại, phát hiện không có túi xách bên mình mới nhớ ra mình đã vứt nó ở bên ngoài. Thập phần bình tĩnh nói với Tiêu Chiến: "Dì đi gọi điện cho ba thằng bé, hai nhà chúng ta gặp mặt, ngồi xuống cùng nhau nói chuyện."

​Nói chuyện gì cơ? Tiêu Chiến còn chưa kịp hỏi, phu nhân đã đi ra ngoài.

​Tiêu Chiến có dự cảm không lành.

​Chờ một chút.

​Ủa ủa...

Coi như bây giờ hai người họ muốn yêu nhau đi, đó cũng là chuyện riêng của hai người, vì sao phụ huynh hai nhà lại phải ngồi xuống nói chuyện với nhau!

Tính làm gì thế?

​Tiêu Chiến giật tay lại, quay đầu trừng mắt với Vương Nhất Bác: "Mẹ em định làm gì?"

​Vương Nhất Bác nhìn anh rồi mỉm cười ấm áp như gió xuân.

​"Anh Chiến... Anh lại đây." Hắn ngoắc ngoắc ngón tay.

​"Gì?" Tiêu Chiến cảnh giác nhìn hắn.

"Anh chơm chơm em nữa đi, giống như vừa nãy í." Vương Nhất Bác dùng ngón tay chỉ lên môi mình, khóe miệng cong lên, nụ cười ngọt ngào đến mức như mật ngọt sắp trào ra ngoài.

​"Đừng bày trò nữa!" Tiêu Chiến nhớ lại tình cảnh ban nãy, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, bực mình nói.

​"Em đâu có bày trò. Đi mà..." Vương Nhất Bác ôm lấy cổ anh, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người, đôi mắt sáng long lanh mà nhìn anh: "Xin anh đó, anh Chiến, lúc nãy em bị ngã đau lắm ó."

Nhìn dáng vẻ mê người này của Vương Nhất Bác, khiến cho trái tim Tiêu Chiến đập thình thịch. Nhưng anh biết Vương Nhất Bác lại giả vờ đáng thương, thế là cố ý nói: "Thật sao, vậy anh đi gọi bác sĩ cho em."

​"Hổng cần bác sĩ đâu, anh Chiến chơm chơm là đủ rồi, có được hơm ạ?"

​Gì thế này? Bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, còn nói chuyện đáng yêu như vậy... Tiêu Chiến cảm thấy một dòng máu nóng đang chảy thẳng lên đỉnh đầu, không khí giống như đột nhiên ngưng đọng, khó khăn thở dốc.

​Vương Nhất Bác thoải mái nhắm mắt lại, chu mỏ muốn Tiêu Chiến hôn hắn.

​Tiêu Chiến do dự tới gần...

​Kẹt ——

​Cửa đột nhiên bị mở ra.

Anh theo phản xạ có điều kiện mà dịch ra, liếc mắt nhìn ra cửa làm bộ như không có việc gì, rồi lại nhìn sang chỗ khác. Vương Nhất Bác mở mắt ra, mất hứng nhìn chằm chằm anh.

​Phu nhân vừa bước vào, đã mừng rỡ chạy đến chỗ Tiêu Chiến: "Thầy Tiêu, đã bàn xong rồi, vừa nãy dì đi gặp ba mẹ của con. Mẹ con thật tốt bụng, đã đồng ý cùng ăn một bữa cơm rồi."

Lông tơ của Tiêu Chiến nhất thời dựng ngược cả lên, tốc độ bàn thờ à?!

Sao tiến độ lại nhanh dữ vậy?

​Ai có thể đến nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra hay không?

​Vương Nhất Bác ở một bên đột nhiên mở miệng: "Mẹ, mẹ đừng có mà đe dọa bọn họ."

[Edit|Bác Chiến] Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt Where stories live. Discover now