Chương 130

1.2K 112 6
                                    

Khao khát dâng lên trong lòng càng lúc càng mãnh liệt thôi thúc Cung Hương Di muốn nhanh chóng bù đắp lại tình thân và tình yêu do chính cô phá vỡ, cô buông mi, cố gắng tìm một chủ đề để chen vào, sau một lúc lâu mới chần chừ mở miệng,"Cái đó..em luôn tự hỏi là, sao Triệu Cảnh lại phản bội khu Đông?"

"Triệu Cảnh?" Trong mắt Tống Hạo Nhiên lộ ra vẻ nghi hoặc, Lâm Văn Bác cũng nhíu mày, cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra. Không thể trách trí nhớ bọn họ kém, khu Đông nhiều người như vậy, Triệu Cảnh thực lực lại bình thường, tính cách yếu đuối, mọi khi luôn vô thanh vô tức, căn bản không ai chú ý tới sự tồn tại của cậu ta. Chó cắn người là chó không sủa, đạo lý này thật chính xác.

"A, đó là người thích Tống đại ca, còn hôn Tống đại ca nữa, từng bị em giáo huấn một trận." Cung Lê Hân trí nhớ siêu phàm, mặt lộ vẻ giật mình nói.

"Ra là cậu ta." Lâm Văn Bác biểu tình cười nhạo liếc qua Tống Hạo Nhiên, trêu chọc,"Thì ra là do yêu quá thành hận."

Hai gò má ngâm đen của Tống Hạo Nhiên hơi phiếm hồng, này không phải là xấu hổ, là tức giận, lấy mắt đâm bạn tốt, cảnh cáo hắn đừng có mà mượn cớ này để "châm ngòi li gián" tình cảm của hắn và Lê Hân.

Lâm Văn Bác nheo mắt không nói nữa, Cung phụ sắc mặt rối rắm mở miệng,"Triệu Cảnh kia..là nam đi?"

"Ha ha, Viễn Hàng, ông thật lạc hậu. Thế đạo bây giờ, nam thích nam, nữ thích nữ, quan hệ rất loạn!" Lâm lão gia tử cười hào sảng mở miệng. (bác già, con êu bác~~ XD )

Cung phụ rối rắm mày nhíu chặt giãn ra, than thở,"Cũng đúng, bây giờ bên ngoài loạn như tơ vò, không có gì quá ngạc nhiên. Lão gia tử ông có tư tưởng rất tiến bộ a!" Hai lão nhân ghé sát nhau cười cười nói nói, nhắc tới mấy người trẻ tuổi bây giờ. Thấy bọn nhỏ ngồi trên giường nhỏ lộ vẻ mệt mỏi liền thấy đau lòng vội vàng đuổi bọn họ về nghỉ.

Cung Lê Hân đi tới cửa, cước bộ chợt dừng, quay đầu nhìn Cung phụ, nói rõ từng chữ,"Papa, nếu như con cũng thích đàn ông thì sao?"

Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên nhất tề dừng bước, hô hấp như muốn đình chỉ, miễn cưỡng kìm xuống kinh hoảng trong tim, ra vẻ thoải mái nhìn về phía Cung phụ.

Cung phụ ngẩn người vài phút mới hồi phục tinh thần lại, cũng thận trọng trả lời,"Chỉ cần cảm thấy vui vẻ, thấy hạnh phúc, papa sẽ không ngăn cản. Ở mạt thế này, con người sống rất cực khổ, mỗi ngày đều giãy dụa giữa sinh tồn tử vong, nếu con trai ta có thể có được hạnh phúc, hiển nhiên cứ dùng hết thảy để đổi lấy. Dĩ nhiên, Hương Di cũng vậy. Mấy thứ khác đều là hư vô, papa chỉ hy vọng mấy đứa được bình an khoái hoạt cả đời."

Dứt lời, Cung phụ liếc qua nhìn Tống Hạo Nhiên vẻ mặt có chút kích động. Chỉ vì Triệu Cảnh hôn Hạo Nhiên, con ông đã chỉnh người ta một trận, tình huống này rõ ràng rất bất thường. Nhi tử đây là đang ghen chứ gì! Đúng là gừng càng già càng cay, chỉ từ vài câu nói đã phát hiện ra chân tướng, còn có lời cuối cùng của nhi tử, ba phần hoài nghi trong lòng ông lập tức trở nên cực kỳ bình tĩnh. Nếu nhi tử thích người ngoài, ông có lẽ còn có chút do dự, nhưng đối tượng lại là Tống Hạo Nhiên—người ông đã nhìn từ nhỏ đến lớn, được ông xem như con rể, thì lo lắng liền tiêu biến. Lần này bị bệnh nặng, thiếu chút nữa đã chia cách vĩnh viễn với con trai con gái mình, ông còn phải nghĩ lung tung gì nữa chứ?

[ĐM-HOÀN] Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành HànhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ