Chương 71: Bệnh thất

967 85 10
                                    

Lần thứ bao nhiêu tôi tỉnh lại trong bệnh thất, bấy giờ đã không thể đếm nỗi. Cả người tôi đau đớn, đôi mắt nặng trịch chẳng thể mở, dường như chỉ có tâm trí tỉnh lại, còn cơ thể vẫn bất động.

Từng cơn đau cứ liên tục ập đến, như thể tất cả nội tạng của tôi đang tràn ra ngoài. Có lẽ tôi còn sống, nhưng sống thế này thật sự là một cơn ác mộng. Ngày qua ngày, chẳng biết là đã qua bao lâu. Tôi vẫn tỉnh giấc trong khoảng đen mịch mù, cơ thể vẫn không tài nào nghe theo sự điều khiển của tôi.

Nhưng ít nhất sự xui rủi không đeo bám tôi quá nhiều. Trong khoảng không của bóng tối, đôi khi tôi nghe được tiếng gọi của bạn bè. Susan cứ mỗi khi tan học là lại cùng Justin và Ernie đến tìm tôi. Cậu ấy nói đã chép bài giúp tôi, còn không quên hứa sẽ giảng lại tất cả bài học cho tôi khi tôi tỉnh. Tôi biết tất cả, kể cả việc cậu ấy đã khóc nhiều thế nào khi nghe tin tôi bị thương. Cũng may là có Justin bên cạnh Susan. Trong mắt tôi, Justin giờ đã trưởng thành rất nhiều. Giống như bây giờ vậy, cách cậu ấy trấn an Susan, thật an tâm khi tôi và Ernie đã giao Susan cho Justin. Còn Ernie, vị huynh trưởng luôn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lại là người nhiều tình cảm. Cậu ấy trấn an mọi người, luôn tin tưởng rằng một ngày tôi sẽ tỉnh lại, nhưng mỗi đêm lại trốn đến bệnh thất ngồi cạnh tôi mà khóc. Thật sự trông tôi tệ đến thế rồi sao.

Đôi khi, bộ ba Vàng cũng đến thăm tôi. Hermione và Ron hình như đã làm hoà, nghe hai cậu ấy cùng nhau kể chuyện rất vui. Còn Harry vẫn cảm thấy có lỗi kể từ dạo ấy, cậu ấy vẫn thường xuyên lui tới bệnh thất mỗi khi học xong. Harry xin lỗi tôi, và thật sự tôi không nhớ lời nói ấy đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần. Có lẽ tôi không nên trách Harry, vì vốn tôi là kẻ đâm đầu vào câu thần chú của cậu ấy mà. Nhưng nếu tôi không làm vậy Draco sẽ ra sao. Lúc ấy tôi không nghĩ được gì cả, sau này ngẫm lại mới nhớ thầy Snape chắc chắn sẽ cứu Draco (Tất nhiên là thầy chẳng thèm cứu tôi, cứ thử nhìn tình trạng của tôi lúc này đi là rõ). Nhưng ngốc nghếch là những kẻ yêu nhau, chỉ cần nhìn người mình yêu tổn thương dù một chút cũng cảm thấy đau lòng. Vì vậy dù thế nào, tôi vẫn không hối hận vì đã xông ra một cách ngu ngốc để bảo vệ Draco.

Nhưng kì lạ thay, kể từ ngày đưa tôi đến bệnh thất, tuyệt nhiên tôi không còn cảm nhận được sự xuất hiện của Draco. Khi tâm trí tôi thật sự tỉnh lại, mọi người đều đến nói chuyện với tôi rất nhiều. Ngay cả anh Cedric, nửa đêm cũng âm thầm đến thăm tôi. Nhưng Draco vẫn không đến dù chỉ một lần. Tôi đợi cậu ấy trong vô vọng, dù cố tìm mọi lí do để thấu hiểu cho sự vắng mặt ấy, nhưng cuối cùng sự thật vọng cũng tràn ngậm trong tâm trí tôi.

Có thể tôi sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy, cả quãng đời còn lại của tôi sẽ luôn như thế này. Có thể lắng nghe, thấu hiểu nhưng không thể hồi đáp. Hằng ngày phải chịu những đau đớn tột cùng. Có lẽ việc Draco rời đi, ít nhất cũng khiến tôi chấp nhận tôi của bây giờ.

Tôi lại chìm vào giấc ngủ, mà đôi khi tôi không biết mình đang tỉnh hay mơ, mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo, và rồi tôi mất đi nhận thức. Đột nhiên tôi cảm nhận được vết thương trên người mình đang dịu đi, không còn đau đớn như xé rẹt nội tạng nữa. Tôi cảm giác chúng đang lành lại từng chút một, rất nhanh chóng. Và rồi đột nhiên tôi nghe tiếng ai đó đang ngân nga một bài ca bên tai tôi, sau đó tâm trí tôi lần nữa chìm vào cơn mê.

[ Đồng Nhân Harry Potter ] If You And MeWhere stories live. Discover now