Ở một tương lai gần, khi đất nước phát triển. Việt Nam ngồi cạnh bàn làm việc liền bị một chiếc hố đen kéo vào, chỉ kịp kêu cứu với hai người anh của mình.
Trong 1 cơ thể, 3 linh hồn, Việt Nam phải thực hiện nhiệm vụ duy nhất.
"Giúp USSR sống sót!"
...
- Ôi trời, trông cả hai đứa thật đáng thương và tàn tạ đấy!
Giọng nói trầm của ai đó vang lên. Đông Lào nãy giờ chăm chú vào Việt Nam đang nằm im lìm trong vòng tay nó thì ngước mặt lên nhìn xung quanh. Cả không gian quanh nó trở thành một bức tranh tĩnh với hai màu trắng đen. Mọi thứ đều đứng im, từ con người, cây cối, đạn bắn... tất cả đều im lặng.
Việt Nam vẫn chỉ nằm im, còn Đông Lào vẫn khóc...
Cái bóng đen lơ lửng trước mặt nó, cứ cười cười.
- Haiz, nhìn cảnh này xem, hoang tàn quá đi... Không nhớ ta luôn à? Cũng đúng nhỉ, nhóc chẳng còn tí mảnh kí ức nào luôn!
Đông Lào: Ai...?
Xích Quỷ: Xích Quỷ, cụ tổ của nhóc đấy!
Nó ngẩn người ra một lúc, rồi đột nhiên khóc to hơn, cầu xin với kẻ lơ lửng trước mắt.
Đông Lào: Cứu người này đi được không...? Làm ơn... Cứu người này đi...
Nó ôm chặt Việt Nam trong lòng, cả người nó run rẩy, lẩm bẩm những từ ngữ rời rạc với hai hàng nước mắt. Dù không bị đâm nhưng nó đau quá, đau lắm! Nó không hiểu gì hết! Nó không biết gì cả! Đông Lào giờ đây không khác gì một đứa trẻ lạc lõng bấu víu vào thứ duy nhất mà nó có trong tay. Xích Quỷ xoa đầu nó.
Xích Quỷ: Ta sẽ cứu người này nhưng đổi lại...
Một cái túi nhỏ nhắn xuất hiện trên tay ngài, cái túi mỏng đến mức có thể nhìn rõ bên trong là những mảnh vỡ màu trắng. Đông Lào nhìn chăm chăm vào những mảnh vỡ đó, cảm giác thu hút lạ kì. Xích Quỷ thấy thế thì nở nụ cười vui vẻ, tay kia vẫn xoa đầu nó.
Xích Quỷ: Nuốt hết thứ này đi, rồi ta sẽ cứu nhóc này!