31

419 41 33
                                    

Trí Mân dù đã bị cấm đi chợ nhưng em vẫn một mực muốn đi, dẫu sao em cũng không thể trốn tránh cả đời được. Em đi được hơn mười phút, Chính Quốc ở nhà cũng bắt đầu xuất phát đi theo em. Một tên người ở đang khiêng một cái thùng nhỏ rảo bước về phía dãy nhà của hắn, Chính Quốc liền chặn lại để hỏi em thứ trong thùng ấy là gì?

-Dạ thưa cậu cả, có chuyện gì sao cậu?

-Cậu đang ôm cái gì vậy?

-Dạ cậu, cái này là đồ của cậu út gửi về, lúc nãy có xe chạy đến đưa cho nhà mình ấy cậu. Cậu út dặn phải đưa tận tay cho thằng Mân, không cần đưa qua cho bà, cái này là cậu út mua cho nó.

-Vậy cậu bỏ xuống đất đi, Trí Mân đi chợ mất rồi, một lát Trí Mân về tôi sẽ nói em ấy tự đem vào phòng, giờ thì cậu đi làm việc đi.

-Dạ vậy tôi để đây nha cậu cả, thưa cậu tôi đi.

Chính Quốc đợi người đó đi khuất mới ôm thùng hàng ấy vào trong phòng của mình. Hắn tự tay mở toang nó ra, bên trong là vài bộ quần áo kiểu tây rất đẹp, cùng một vài trang sức nho nhỏ phù hợp với Trí Mân. Chính Quốc thầm cười khinh cho sự ngu ngốc của Chính Quân, khi cậu ta đi, em vẫn chưa được hắn dạy học, ngộ nhỡ em chưa biết mặt chữ, viết thư thế này liệu em có đọc được hay không?

Gửi Trí Mân thương yêu của anh!

Anh ở bên này rất tốt, việc học rất thuận lợi, đều là vì muốn lo cho tương lai của em thật tốt. Anh rất mong chờ để được gặp lại em. Một tháng nữa anh sẽ có kì nghỉ đầu tiên, chắc là khi em nhận được thư này thì chỉ còn ba tuần nữa là anh sẽ về. Khi về anh sẽ mua thật nhiều đồ tốt cho em, còn có sẽ hỏi cưới em thật đàng hoàng. Dù có thế nào em cũng phải chờ anh về đấy nhé.

                    Thương em!
                    Điền Chính Quân.

Chính Quốc vò nát tấm thư, toàn bộ những thứ cậu ta gửi về đều bị quăng đi không thương tiếc. Hắn yêu quá nhiều, dĩ nhiên ghen tuông cũng sẽ rất nhiều, nhưng không theo chiều hướng tiêu cực để làm hại em. Những thứ Chính Quân gửi về, hắn tự mua cho em cũng được, không nhất thiết phải nhận đồ của cậu ta.

Trí Mân đã đi chợ về và vừa đi ngang qua phòng của hắn, Chính Quốc nhanh chân đứng dậy chạy ra ngoài rồi giữ chặt lấy để ép Trí Mân vào tường. Em mở to đôi mắt nhìn hắn khi Chính Quốc cứ giữ khư khư hai tay em ép sát vào tường trên đỉnh đầu, cậu cả lại phát điên nữa rồi.

-Anh đang làm gì vậy? Tự dưng lại nắm tay người ta kiểu này?

-Sao Mân đi chợ mà không rủ anh theo?

-Em rủ anh theo chi, em đi xíu cũng về mà.

-Nhưng mà anh nhớ em, nhớ muốn chết chịu không nổi luôn đây nè, sao em lạnh lùng với anh dữ vậy.

-Em đi chợ có một chút xíu à, em có đi lâu đâu mà nhớ?

-Không thấy em một giây là đã nhớ dữ lắm rồi có biết không.

Trí Mân vùng tay xuống rồi tát yêu lên tay hắn một cái thật nhẹ, em vừa cười vừa chạy đi, sống trong mật ngọt của hắn mãi thế này, chắc em sẽ sớm bị tiểu đường mất.

BÙA MÊ [ KOOKMIN ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ