46

300 33 7
                                    

Về đến phòng em vẫn cứ im lặng như thế, đối với Trí Mân kì lạ này, Chính Quốc không biết làm cách nào để em có thể nguôi ngoai. Hắn đẩy em ngồi lên giường rồi bản thân cũng nhanh chóng ngồi bên cạnh, hắn nắm lấy tay em mặc cho em vùng vẫy không đồng ý, Chính Quốc không hiểu rốt cuộc em đang như thế nào.

-Mân, em đừng giận, nghe anh nói đã.

-Khỏi, em thấy bằng mắt của em thì anh còn muốn chối cãi gì nữa.

-Chuyện không phải như vậy, thật ra…

-Chia tay đi Chính Quốc, em không muốn kéo dài thêm nữa, em mệt mỏi lắm rồi.

Chính Quốc không tin vào tai mình, hắn nhìn em rất lâu để xác nhận, gương mặt của Trí Mân không hề có cảm xúc, em không nhìn hắn mà lại nhìn vào đâu đó vô định. Chính Quốc cố giữ lại bình tĩnh mà xoay người về phía em để ôm em vào lòng mà dỗ dành.

-Thôi mà, anh và cô ta không có gì cả, tự dưng cô ta ngã nhào vào anh đấy, anh cũng đã đẩy cô ta còn gì?

-Tự ngã hay là hai người ôm nhau rồi chối? Điền Chính Quốc, tôi không phải con nít, hai người năm lần bảy lượt day dưa với nhau, thương nhau quá thì cưới nhau đi, còn quen tôi làm gì nữa. Đích thân anh mời cô ta đến thì còn có gì để nói nữa sao?

-Trí Mân, không được xưng hô như vậy với anh, em làm sao vậy, chuyện đâu đáng để phải như vậy đâu em? Anh không hề mời cô ta đến, anh từ lâu đã liên lạc với cô ta nữa.

-Anh nói nghe buồn cười thật luôn đấy Chính Quốc, anh nói chuyện trong nhà đều phải thông qua ý anh mới có thể làm được, vậy anh không mời cô ta thì còn ai, mà cho dù anh không mời anh cũng biết cô ta sẽ đến. Anh chủ động ra ôm ấp người ta thì thôi đủ hiểu rồi, anh giải thích chi nữa cho mệt.

Trí Mân bực tức đẩy hắn ra mà lại phía bàn ghế mà ngồi, trong đầu em lúc này lại vang lên tiếng nói của Chính Quân, rằng em phải chia tay cùng Điền Chính Quốc, hắn là kẻ phản bội, người hắn yêu mãi mãi không thể là em.

-Vì anh thương cô ta nên anh thấy không đáng, còn tôi là trò đùa của anh, tôi bị tổn thương như thế nào anh làm sao biết được. Anh suy cho cùng cũng chỉ muốn thử cảm giác lên giường với con trai thì có khác biệt gì thôi đúng không, vậy thì làm đi, rồi chúng ta chấm hết, anh cứ đến với cô ta như ý anh là được.

-Phác Trí Mân, em điên rồi đúng không, em có hiểu mình đang nói gì không vậy hả?

-Tôi điên vì tin một người như anh đó Chính Quốc, chấm dứt đi, anh chơi chưa chán nhưng tôi đã mệt rồi, đi với tôi anh còn ôm ấp cô ta được, sau lưng tôi hai người đã ăn nằm rồi cũng không chừng.

-PHÁC TRÍ M N!

Chính Quốc gằn giọng lên đầy giận dữ nhưng Trí Mân hiện tại một chút cũng không sợ sệt, em nhướng mắt nhìn hắn rồi lại quay mặt đi. Lâu lâu em lại có cảm giác choáng váng nhưng nhanh chóng bình thường trở lại, cảm giác này thật khó chịu, nhưng em không làm sao cho nó biến mất được, chỉ biết cam chịu để nó dày vò.

-Tôi nói rồi, chia tay đi, tôi quá mệt mỏi luôn rồi đấy, anh với cô ta là thanh mai trúc mã mà, xứng đôi vừa lứa, môn đăng hộ đối, cưới nhau thì hợp quá còn gì.

BÙA MÊ [ KOOKMIN ]Where stories live. Discover now