Chapter 1301. Rốt cuộc tên khốn đó là thế quái nào vậy? (1)

55 3 0
                                    

Chapter 1301. Rốt cuộc tên khốn đó là thế quái nào vậy? (1)
Tĩnh lặng quá.
Không, thực ra dùng từ tĩnh lặng để miêu tả thật không phù hợp. Vì đâu đó vẫn liên tục vang lên những tiếng rên rỉ và la hét từ những người bị thương và trúng độc.
Nhưng dù vậy vẫn rất yên tĩnh.
Ngay cả người điều trị cho những người bị thương, người hỗ trợ, và cả những người đang chuẩn bị để tiếp tục di chuyển cũng đều im lặng không nói một lời.
Bởi vì họ đã cảm nhận sâu sắc hiện thực.
Cho đến bây giờ họ vẫn luôn chiến đấu với kẻ địch. Họ đã liều mạng xuyên thủng đám kẻ thù đứng chặn phía trước, đâm kiếm vào cổ họng vẫn còn mạch đập và chiến đấu, rồi lại chiến đấu.
Dù đã rất khó khăn và sợ hãi, nhưng ít nhất lúc đó kẻ thù cũng đã liều mạng để ngăn cản bước tiến của họ. Trái lại, họ đã thấy hi vọng. Vì cuộc chiến quyết tử đó là bằng chứng cho thấy họ đang thoát ra đúng hướng.
Nhưng ban nãy, lần đầu tiên kẻ thù đứng chặn trước mặt họ lại nhẹ nhàng mở đường cho họ. Giống như là bất cứ lúc nào chúng cũng có thể lại nhắm vào họ nữa vậy. Dường như muốn nói rằng dù chúng không cố gắng ngăn cản phía trước thì họ cũng chẳng thể thoát ra được vì vốn đã không có đường thoát.
Điều đó đã khiến tất cả mọi người ở đây nhận ra hiện thực.

Quách Hoan Tao vận công truyền nội lực vào hạ vị của người sư đệ đang run lẩy bẩy vì trúng độc. Dù đang gắng hết sức giúp đỡ người bị thương nhưng trong đầu hắn vẫn rối bời với những suy nghĩ khác.
'Liệu có thể sống sót không?'
Thật sự ở cuối con đường dài dằng dặc này, liệu có tồn tại ánh sáng không?
Có lẽ.... có lẽ họ đã bước chân vào đầm lầy mà mãi mãi không thể thoát ra sao? Càng vùng vẫy cố gắng thoát ra thì càng lún sâu hơn vào đầm lầy ấy...............
Quách Hoan Tao ngay lập tức cắn chặt môi.
'Sao ta lại có những suy nghĩ ngốc nghếch vậy chứ?'
Dù sao hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý rằng gần như không còn khả năng sống sót trở về.
Họ đi là để chứng minh. Để cho thế gian biết rằng những người sử dụng cái tên Hải Nam Kiếm Phái đã không yếu đuối khuất phục trước kẻ thù.
"Sư huynh"
Không biết từ lúc nào Lý Tử Dương đã đến bên cạnh hắn và khẽ gọi. Quách Hoan Tao hỏi.
"....... Tình hình sao rồi?"
"Nhờ có các vị Đường Môn nên những người trúng độc đã được sơ cứu. Nếu chỉ có chúng ta thì đúng là không biết phải làm thế nào."
"..........Thật may quá."
Từ miệng Quách Hoan Tao tự động bật ra một tiếng thở phào.
'Nếu không có Đường Môn'
Bây giờ hắn mới nhận ra ý định trụ lại Hải Nam Kiếm Phái kháng chiến chống lại Tà Bá Liên là ý tưởng vô mưu và liều lĩnh đến thế nào.

Giả như họ quyết chiến ở Đảo Hải Nam, dù có tận dụng được lợi thế địa hình thì cuối cùng họ cũng chỉ đơn phương bị quét sạch.
Ngay cả phương pháp giải độc tức thời cũng không có, thì họ làm được gì cơ chứ?
Những người có nội công thâm hậu có thể đẩy chất độc ra ngoài. Đây là việc thường thấy trên giang hồ. Tuy nhiên, đó là chuyện ở tình huống bình thường, khi cơ thể hoàn toàn lành lặn, chỉ cần tập trung vận công vào chất độc.
Ở Hải Nam Kiếm Phái liệu có bao nhiêu người có khả năng như thế?
Bây giờ hắn muốn cắt phăng cái lưỡi của hắn trong quá khứ vì mỗi lần thảo luận về độc dược, hắn đã huyên thuyên rằng chỉ cần nâng cao thực lực thì dăm ba cái vụ trúng độc chẳng là gì.
Rốt cuộc thì hắn biết gì mà lại nói chuyện dễ dàng như vậy chứ?
"Tuy nhiên....... có thể giải độc, nhưng vết thương...."
"Chắc vậy rồi........."
Không phải họ hít trúng khí độc, mà là bị chém bởi vũ khí tẩm độc. Ngay cả khi vũ khí đó không có độc thì cũng đã là vết thương chí mạng rồi. Vết thương như thế đương nhiên là không thể phục hồi trong thời gian ngắn được.
"Những người thiệt mạng thì sao?"
"....... Khoảng bốn người."
"Dù vậy cũng là may rồi."
Quách Hoan Tao trả lời hờ hững rồi lẩm bẩm trong giây lát và ngậm miệng lại.
'May mắn á?'
Bốn người đã chết.

Hoa Sơn Tái Khởi(1121-1321)Where stories live. Discover now