Chương 56 Khúc thủy lưu thương

647 34 1
                                    

*đây là trò chơi của giới quý tộc hoặc văn nhân ngày xưa, đại loại là người chơi ngồi dọc hai bên của một dòng suối nhân tạo quanh co, chén rượu được thả trôi từ đầu nguồn, đến chỗ của ai dừng lại thì người đó phải làm một câu thơ, rồi uống cạn chén rượu đó

Đêm nay chú định là một đêm không ngủ.

Trường Lưu vương Tư Mã Trường Thanh đang chấp bút vẽ mỹ nhân. Hắn là một Vương gia nhàn tản, lại đội cái hào quang dư nghiệt tiền triều, tập võ diễn binh tuyệt đối sẽ bị người cho là có dị tâm, cho nên hắn ngoại trừ chơi chim chơi hoa, yêu thích lớn nhất là tranh chữ, đương nhiên cũng đã luyện ra được một tay nghề rất tốt.

Không đến một canh giờ liền đem bức họa Dự Vương phi nhìn ở chỗ Lưu Dục vẽ lại toàn bộ. Sáng sớm hôm sau Triệu Thành tới tìm hắn, nói là Hoàng Thượng muốn tổ chức một buổi khúc thủy lưu thương, để cho đám dã lỗ Thổ Cốc Hồn kia cảm thụ một chút phong nhã của đất phương nam, muốn cùng người biết ăn chơi nhất là Thường Lưu vương hắn đây thương lượng xem như thế nào làm ra một buổi khúc thủy lưu thương ý vị tuyệt đối không giống người thường.

Trường Lưu vương say mê vẽ tranh, nhất thời không đáp lại. Triệu Thành tò mò nhìn qua, nhìn thấy người dưới ngòi bút của hắn, kinh ngạc mà nhíu nhíu mày, "Ngươi sao lại vẽ nàng?"

Bức họa người mang mặt nạ kia tuyệt đối là Tống Dật, cả hoa khắc trên mặt nạ cũng không khác mảy may. Hoa khắc kia còn là do Lý Mật bàn bạc với hắn, mỗi cái mặt nạ của Tống Dật đều là Lý Mật tinh điêu tế trác qua, khắc hoa chạm rỗng tuyệt đối là thế gian vô nhị.

Mặc dù nhận không ra mặt, hoa khắc tuyệt đối là nhận ra.

Trường Lưu vương để bút xuống, "Đột nhiên muốn vẽ tranh, tùy tay liền vẽ chơi một chút."

Triệu Thành ghé mắt, tin hắn mới có quỷ, "Ngươi chắc không phải là coi trọng Tống Dật đi?"

Trường Lưu vương cười: "Ngươi suy nghĩ nhiều."

Đem giấy vẽ cuốn lên, châm lửa, trong khoảnh khắc đã hóa thành tro tàn.

Triệu Thành: "......"

Tống Dật cảm thấy lông tơ trên người mình bị hun nóng một chút, giật mình một cái bò dậy, cuống quít nhìn chung quanh, chỉ thấy Mộ Khôi đang cương ở mép giường, một bàn tay còn đang giơ lên giữa không trung, hiển nhiên là đang làm cái chuyện quỷ gì đó, bị nàng đột nhiên giật bắn lên mà ngưng lại, giờ phút này sắc mặt Mộ Khôi cương đến đặc biệt đẹp.

Tống Dật rất nể tình mà nhìn móng vuốt còn chưa kịp rụt lại của hắn, lại nhìn mặt hắn, lộ ra hai cái răng nho nhỏ trắng tinh, cười nói: "Lũng Tây vương dậy cũng thật sớm."

Mộ Khôi nhìn chằm chằm mặt nạ trên mặt nàng, ánh mắt chậm rãi khôi phục từ vẻ phức tạp muốn nói lại thôi.

"Thúy Hà, vì sao phòng ta luôn có chuột chạy vào vậy? Có phải cửa sổ không đóng kỹ hay không?"

Thúy Hà tiến vào, cơ mặt vừa mới khôi phục độ co dãn của Mộ Khôi lại lần nữa cứng đờ, đứng dậy, khoanh tay đứng, liếc xéo Tống Dật, nói: "Bổn vương là tới thỉnh ngươi đi tham gia khúc thủy lưu thương."

MỸ NHÂN PHỔ (EDITED)Where stories live. Discover now