Chương 63

579 35 2
                                    

Mộ Dung Nguyệt biết Khai Nguyên đế tới, nàng ta tình nguyện bị đánh cũng không nói ra nguồn gốc của khăn tay, nhất định sẽ làm cho nam nhân kia cảm động đi?

Nàng ta đem lỗ tai cẩn thận mà dán lên cửa, nghe nô tỳ ngoài điện khua môi múa mép.

"Khăn tay kia vậy mà là Hoàng Thượng thưởng cho Mộ Dung cô nương, lúc này Quý Phi nương nương coi như là đá phải ván sắt."

"Ai nói không phải? Mười năm cầu mà không được, hiện giờ xuất hiện một cái giống như đúc, còn càng thiên chân vô tà, đích xác rất khó không làm cho người động tâm nha......"

Mộ Dung Nguyệt khóe miệng không thể ức chế mà nhếch lên trên, phảng phất như việc thay thế để bước lên địa vị Quý Phi thậm chí bước lên Hoàng Hậu bảo tọa đã tới gần.

Đáng tiếc, chờ thẳng cho đến lúc mặt trời lặn, cũng không chờ được Khai Nguyên đế tới thăm nàng ta một cái, tự mãn trước đó, liền bị nôn nóng thay thế.

Đi qua đi lại trong phòng, nàng ta cảm thấy, lửa đốt lần này vẫn là quá yếu, chỉ bị Dung Quý Phi đánh lòng bàn tay vài cái, căn bản vô pháp lay động vị trí của nàng ở trong lòng Khai Nguyên đế, nghĩ tới nữ nhân kia, bưng một khuông mặt giống nàng ta như đúc, lại một bộ dáng cao khiết cao ngạo, khiến cho nàng ta cả người lông tơ đều xù lên. Nàng ta muốn lột lớp khăn che mặt cao ngạo của nữ nhân kia ra, làm nữ nhân kia hoàn toàn mất khống chế, lộ ra trò hề trước mặt Khai Nguyên đế, cuối cùng bị Khai Nguyên đế ghét bỏ.

Có điều, phải làm như thế nào đây?

Đang lúc nàng ta minh tư khổ tưởng không có đường ra, Nguyên Khang tới cửa.

Nguyên Khang nghe nói nàng ta bị thương, liền mang thuốc dán cùng đồ bổ đến. Hai người từng có vài lần duyên phận, nhưng cũng không coi là quen thuộc. Có điều đối với thân phận cùng ý đồ của nhau vẫn có chút hiểu biết.

Mộ Dung Nguyệt thỉnh Nguyên Khang ngồi xuống ở phòng trong, cửa được mở rộng ra, bên cửa là cung nhân hầu hạ bên người, lại xa hơn một chút, dưới bậc thang có hai gã thái giám chờ lệnh. Nếu muốn thảo luận chuyện bí mật gì, thì khá bất tiện.

Mộ Dung Nguyệt móc ra một thỏi bạc, đi đến cạnh cửa, nói với cung nhân: "Ta làm mất một cái ngọc bội ở trong hoa viên bên kia, các ngươi giúp ta đi tìm xem."

Cung nhân trong lòng rõ ràng, nhận bạc, liền dẫn hai gã thái giám rời đi.

Mộ Dung Nguyệt nhìn trái nhìn phải, trong tầm mắt không còn nửa cái người, lúc này mới trở vào ngồi xuống, "Nguyên Khang ca ca tới đúng lúc, Nguyệt nhi có một số việc muốn thỉnh giáo ngươi."

"Chỉ cần có thể giúp được Nguyệt nhi muội muội, Nguyên Khang máu chảy đầu rơi cũng không chối từ!"

Gương mặt Mộ Dung Nguyệt đỏ hồng.

Nhớ tới tháng trước, Nguyên Khang lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta, liền mang một bộ dáng mất hồn mất vía, nàng ta ở Thái Khang Thành mấy ngày này, hắn hầu như mỗi ngày đều đến bái phỏng, thường xuyên mang đến một ít đồ chơi nhỏ.

Nghe nói Nguyên Khang là được Mộ Dung Cửu ẵm bồng lớn lên, đối với dung mạo này của nàng ta đương nhiên sẽ biểu hiện thân mật. Nhưng ánh mắt của thiếu niên quá mức nóng bỏng, làm nàng ta vô pháp đem phần thân mật này coi thành tình cảm đơn thuần dành cho huynh tẩu.

MỸ NHÂN PHỔ (EDITED)Where stories live. Discover now