Chương 33:

644 16 0
                                    

 Thái Nghiên vuốt ve bộ lông của Tiểu Mạo Ngao, vô cùng mềm mại, xúc cảm thật tốt. Ở ban đêm gió mát, ôm đặc biệt ấm áp.

 Tiểu Mạo Ngao rất quấn quýt lấy Thái Nghiên, ở trong lòng nàng cọ xát mấy cái, hai cái móng vuốt hướng Thái Nghiên cào cào, thành công liếm đến gò má của Thái Nghiên.

 Đầu lưỡi của Tiểu Mạo Ngao có chút nham nhám lại, làm cho nàng cảm thấy nhột nhạt.

 Thấy Tiểu Mạo Ngao đang lấy lòng nàng, Thái Nghiên nhàn nhạt mà cười cười, thật là một món đồ tốt.

 Ai nói không đáng giá 50 vạn lượng?

 Dưới đài nhìn thấy Tiểu Mạo Ngao giống như con chó nhỏ lấy lòng chủ nhân, cũng không chớp mắt. Nếu không có nhìn thấy Tiểu Mạo Ngao ban nãy hung hãn vung móng trong phút chốc kia, chắc chắn người nào cũng sẽ cho rằng nó là một sủng vật đáng yêu vô hại.

 Chu Dương thu hồi kiếm, cắm vào vỏ kiếm. Vật nhỏ này tốc độ quá nhanh rồi, ngay cả hắn cũng không kịp nổi, khó trách bộ tộc Mãnh Tín coi trọng như vậy nó, coi nó như thần ở nhân gian hóa thân.

 Tư Mã Triều cũng âm thầm giật mình một cái, hắn còn tưởng rằng cô bé này nhất định sẽ mất mạng ở dưới móng vuốt của Mạo Ngao, không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.

 "Chúc mừng ngươi, tiểu nha đầu. Có thể làm được chủ nhân của Mạo Ngao thật là một chuyện không dễ.." Tư Mã Triều phất phơ chiếc quạt, khẽ vẫy ra được một ít gió mát, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhẹ.

 Đôi mắt nhỏ Tiểu Mạo Ngao đỏ ửng, muốn tránh thoát khỏi của lồng ngực Thái Nghiên, xông về phía Tư Mã Triều, thù hận toàn bộ bại lộ bên ngoài. Thái Nghiên nhớ tới mới vừa rồi Tiểu Mạo Ngao không có một tia do dự cào chết bốn người kia, nhất thời dùng sức giữ chặt nó.

 Nàng còn phải dựa vào Tư Mã Triều tìm tin tức của Thẩm đậu, để cho Tiểu Mạo Ngao giết hắn, không phải cử chỉ sáng suốt.

 Ít nhất, hiện tại không thể.

 "Ta có một vụ giao dịch, ngươi có muốn làm?" Thái Nghiên thừa dịp cơ hội, nói.

 "Giao dịch?" Kinh ngạc vì một đứa bé, thế nhưng muốn cùng hắn nói chuyện làm ăn. Nhưng chỉ cần có thể kiếm bạc trắng, Tư Mã Triều ai đến cũng không cự tuyệt: "Buôn bán nhỏ, ta không cảm thấy hứng thú, ngươi muốn cùng ta bàn giao dịch như thế nào?"

 Hai người ở trên đài hỏi đáp mấy câu, phía dưới quần chúng đã có ý kiến.

 Rối rít hầm hừ hỏi, đại hội bán đấu giá có còn tiếp tục không?

 Tư Mã Triều cười nói xin lỗi một tiếng, "Xem ra hôm nay cho dù có là chuyện buôn bán lớn, chúng ta ngày sau hãy nói? Bốn ngày sau, đến đỗ phường gặp mặt."

 Không đuổi Thái Nghiên xuống đài, Tư Mã Triều phân phó người đem bốn thi thể mang xuống, chuẩn bị một cuộc bán đấu giá khác

 Mắt Thái Nghiên lộ ra không kiên nhẫn, lại chỉ có thể nhịn. Dù sao người ta đang lúc cử hành bán đấu giá, không thể nào buông tha một cơ hội kiếm tiền như vậy mà cùng bản thân đi nói một khoản buôn bán nhỏ.

 "Chu Dương, chúng ta đi xuống."

 Chu Dương vừa được lệnh, nâng Thái Nghiên lên, đặt ở trên đầu vai, đi về hướng cái bàn bên cạnh cầu thang mới xây.

 "Tiểu Quận Chúa, hay chúng ta về đi?" Dù sao cũng phải chờ bốn ngày, hiện tại mau chóng hồi cung, miễn cho bị Vương Gia phát hiện.

 Thái Nghiên quay đầu lại liếc mắt nhìn, trên đài đang bán đấu giá một thanh Ngọc Như Ý đỏ như máu. Nghe nói bốn trăm năm trước, quân chủ Nam Trụ quốc chính là lấy được khối ngọc Như Ý này, mới chinh phục những nước nhỏ chung quanh, thành lập Nam Trụ hôm nay

 Thái Nghiên cũng không tin bất kỳ chuyện gì, nhưng nhìn Ngọc Như Ý đó, là một khối ngọc tốt hiếm có.

  "Thật vất vả mới đến được đây, chúng ta ở lại nhìn một chút."

 Phụ vương lúc này còn chưa có trở lại. Chờ sau khi bán đấu giá chấm dứt, chạy trở về cũng không muộn.

 Người làm ăn bình thường đều tin phong thủy, đặc biệt là Ngọc Như Ý, loại tượng trưng Như Ý Cát Tường gì đó, gần như bất kì ai cũng muốn có một cái.

 Cho nên, giá tiền của vật này, cuối cùng có cùng bảng giá với tiểu Mạo Ngao.

 Móng vuốt Tiểu Mạo Ngao cùng bộ lông có dính vết máu, toàn bộ cọ đến trên người Thái Nghiên. Thái Nghiên nhìn trên y phục lộn xộn lung tung dính đầy vết máu, nhíu lông mày nhỏ nhắn cong cong, đem Tiểu Mạo Ngao đặt tại bên kia đầu vai của Chu Dương.

 Chu Dương phàn nàn, Tiểu Quận Chúa coi hắn là chỗ chứa đồ rồi sao? Đầu vai bên trái là nàng ngồi, đầu vai bên phải lại để thêm một tiểu động vật? Cái này tổ hợp, quái dị không nói ra được.

 Mà động vật, cũng giống như Tiểu Quận Chúa! Bề ngoài đáng yêu, mà lòng dạ ác ma. Ngại vết máu khô trên móng vuốt lau không sạch, hắn đành phải cong lưng mà tránh né.

Dưỡng nữ thành phi (Edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ