Chương 36:

480 6 0
                                    

 "Hay là... Cửu vương gia ngồi chung cùng cựu thần?" một giọng nói đường đột truyền vào tai mọi người.

 Mọi người quay đầu lại nhìn, xem ai dám giải vây cho Cửu vương gia ở trước mặt Hoàng Thượng. Doãn Thái Úy mặc triều phục màu xanh lá, gương mặt già nua treo nụ cười không đổi, không hề tỏ vẻ khiếp đảm chút nào khi đối mặt với ánh mắt của mọi người.

 Triều đình phân hóa thành lưỡng cực, tuy bên ngoài không nói Doãn Thái Úy là vây cánh của Cửu vương gia, nhưng bằng vào quan hệ kết thân gia của hai nhà thì có thể khẳng định là cùng chiến tuyến.

 "Trong xe Doãn Thái Úy còn chỗ cho người khác ngồi sao?" Quyền Chí Doanh nhíu mày. Chỉ cần ai có chút nhãn lực đều có thể nhìn ra uy hiếp trong câu hỏi đó.

 Để giảm bớt lượng xe ngựa, có rất nhiều đại thần và hoàng tộc chọn ngồi chung xe ngựa, cho nên muốn dọn ra một chỗ trống thì cũng có chút khó khăn.

 Cho dù trên triều đình có đối nghịch đến thế nào với Quyền Chí Doanh đi chăng nữa, Doãn Thái Úy xét cho cùng vẫn là một thần tử, thân phận địa vị đều thấp hơn đối phương. Lăn lộn trên quan trường nhiều năm như vậy, lão há có thể không nghe hiểu ý cảnh cáo trong lời nói kia hay sao.

 Bên cạnh lúc này có một nam tử trung niên đi ra, nhìn cách ăn mặc thì hẳn là người trong hoàng thất.

 "Doãn Thái Úy, xe ngựa của chúng ta đã ngồi đầy, nếu lại thêm một người nữa thì sẽ quá nặng, con ngựa sẽ kéo không nổi."

 Lập tức có mấy thanh âm cùng rối rít phụ họa ý này.

 Xem ra những người này đều đứng bên phe Hoàng bá bá.

 Nụ cười của Doãn Thái Úy trở nên cứng đờ.

 Thái Nghiên chỉ cần nhìn sắc mặt lão liền đoán được ngay rằng mấy người kia rất có thể là đang nói dối. Chắc là vẫn còn có chỗ trống, chẳng qua những người này không muốn để cho Phụ Vương ngồi thôi.

 Quyền Chí Long vẫn giữ thần sắc thản nhiên, nhàn nhạt nhìn người của hai phe giằng co, tựa hồ như chuyện này chẳng phải do hắn mà ra.

 "Các ngươi thương lượng xong chưa? Nếu không tiếp tục gấp rút lên đường, chờ thái dương lạc sơn rồi chúng ta còn chưa đuổi tới Triêu Dương Sơn nữa đấy." Thanh âm của Quyền Chí Doanh đã xen lẫn chút tức giận, uy nghiêm lên tiếng.

 Các đại thần đang thảo luận không ngớt liền lập tức ngậm miệng.

 Quyền Chí Doanh quay đầu, nhìn về phía Quyền Chí Long: "Cửu hoàng đệ, ngươi cảm thấy nên làm sao bây giờ?"

 Mũi nhọn đã chỉa thẳng hướng Quyền Chí Long. Quyền Chí Long híp mắt, cao giọng: "Các ngươi đi trước, bổn Vương sẽ nghĩ biện pháp theo kịp."

 Thái Nghiên kéo lấy vạt áo Quyền Chí Long, chẳng biết Phụ Vương có tính toán gì không, chứ chẳng lẽ thật sự đi bộ tới núi Triêu Dương à?

 Quyền Chí Doanh cười ra tiếng, "Cũng may Cửu hoàng đệ vẫn còn biết lấy đại cục làm trọng. Vậy trẫm mang mọi người đi trước. Nhất định phải đuổi tới trước khi mặt trời lặn đấy. Nếu không, bỏ lỡ tế điện, tổ tiên sẽ tức giận."

 Nét cười này giống như đang tuyên bố Quyền Chí Doanh thắng một ván.

 Mặc dù biết Hoàng bá bá đang diễn trò, Thái Nghiên vẫn cảm thấy xốn mắt.

 "Đợi chút." Quyền Chí Long đột nhiên giơ tay, ngăn bọn thị vệ đang chỉnh đốn lại đội ngũ lần nữa, vỗ vỗ lên vai Thái Nghiên, "Hoàng huynh, chắc ngươi không ngại mang theo nữ nhi của bổn Vương chứ? Nghiên nhi còn nhỏ, nếu phải đi bộ thì thân thể khẳng định sẽ không chịu nổi."

 Lý do này tốt vô cùng, bởi dù gì Thái Nghiên vẫn được coi như là một Quận Chúa, vừa nhỏ tuổi lại quen sống an nhàn sung sướng, nếu thật sự đi bộ một quãng đường dài như vậy thì nhất định sẽ mệt lả.

 Quyền Chí Doanh là Vua của một nước, sao có thể so đo cao thấp với một đứa bé được, huống chi đứa bé này lại là cháu gái có liên hệ máu mủ? Để tỏ vẻ rộng lượng, hắn nhất định phải đồng ý yêu cầu này.

 "Một khi đã vậy, Tiểu Quận Chúa vào xe ngựa của Trẫm đi, chắc hẳn các xe khác cũng không chen thêm được người đâu." Quyền Chí Doanh ngoắc tay nói, chân mày hơi nhăn lại.

 Không hổ là người lớn lên trong hoàng cung, người sau tài hoa hơn người trước, diễn xuất còn tốt hơn cả diễn viên chuyên nghiệp. Thái Nghiên có hơi mặc cảm, đứng ở bên cạnh Quyền Chí Doanh.

 Xe ngựa có khắc hai con rồng vàng kim huy hoàng rực rỡ, cũng hết sức uy nghiêm. Bên trong xe phủ lông thượng hạng, chẳng những ấm áp mà còn vô cùng mềm mại. Chính giữa có cái bàn nhỏ, phía trên để hai đĩa bánh ngọt. Trong lúc xe ngựa lay động vì di chuyển, hai cái đĩa thế mà lại không hề nhúc nhích, bánh ngọt bên trong cũng không có văng ra.

 Thái Nghiên nhìn mấy lần, không nhịn được đưa tay đẩy cái đĩa một chút.

 Quyền Chí Doanh toét miệng cười, "Đây là bàn được làm từ nam châm, cái đĩa cũng dùng chất liệu này. Cho dù đường đi có xóc nảy đến đâu đồ vật bên trong cũng sẽ không văng ra."

 Thái Nghiên ngước mắt lên. Nét tươi cười của Hoàng bá bá lúc này rất thật tâm. Thái Nghiên chuyển động cái đĩa mấy vòng, phát hiện thật sự không thể xem thường trí tuệ của cổ nhân, họ biết lợi dụng nguyên lý nam châm hút lẫn nhau.

 Thái Nghiên trầm tư một lúc, cố ý nhìn hắn, con ngươi đảo một vòng như muốn nói cái gì nhưng lại không tiện mở miệng, rồi cuối cùng vẫn không áp chế nổi lòng tò mò, hỏi: "Hoàng bá bá, người không sợ Phụ Vương cướp lấy vương vị sao?"

 Phụ Vương cầm trọng binh trong tay, lại thêm dạo này có Doãn Thái Úy giúp đỡ nên kết giao thêm không ít văn thần trong triều, thế lực lại lớn gấp đôi lúc trước. Nếu Phụ Vương muốn giành ngôi vị hoàng đế thì chỉ cần cố gắng một chút thì tuyệt đối dễ như trở bàn tay.

 Thái Nghiên vẫn nghĩ không thông điểm này. Tại sao Quyền Chí Doanh lại có thể để mặc cho Phụ Vương kết giao quyền quý ngay dưới mắt hắn mà không chút nào ngăn trở? Cho dù là diễn trò, hắn cũng không nên phóng túng như vậy chứ? Ngộ nhỡ Phụ Vương thật sự có lòng mưu nghịch, hắn sẽ hoàn toàn khó lòng mà phòng bị.

Dưỡng nữ thành phi (Edit)Where stories live. Discover now