Chương 19:

379 5 0
                                    

 Sáng sớm Chu Phi đã ra ngoài, cả buổi sáng nàng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.

 Biết hắn đi chấp hành nhiệm vụ phụ vương giao cho, Thái Nghiên cũng không hỏi, ở sân trong của phủ nha phơi nắng, ngủ trưa, rất thích ý.

 Chỗ Tô Phúc, bọn họ đã phái mười thị vệ âm thầm theo dõi. Nếu qua vài ngày bọn họ vẫn chưa tìm ra chứng cứ, đám người Thái Nghiên chỉ có thể lựa chọn cách kia, tìm hiểu nguồn gốc.

 Hai ngày nay, Thái Nghiênvà Quyền Chí Long thật sự giống như đi du ngoạn, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, phong cảnh chỗ nào đẹp liền đến đó đi dạo. Mỗi lần hồi phủ, trong tay Chu Dương đều cầm theo một đống đồ lớn, tất cả đều là những thứThái Nghiên thấy mới mẻ, liền mua về hết.
 
 Bạc ấy nha, giống như dòng nước, vừa đi liền không quay lại.

 Chu Dương sờ túi tiền bên hông, mỗi ngày đều giảm bớt, lòng hắn liền đau.

 "Cũng không phải xài tiền của ngươi, ngươi xót cái gì." Tề Hồng phun hạt dưa nói, nhìn Chu Dương ra vẻ hèn mọn.

 Gặp qua người tham tiền, cũng chưa thấy ai vắt cổ chày ra nước như hắn.

 Mấy người ngồi ở ngoài đình, trên bàn là một ít hạt dưa, còn có mấy món điểm tâm.

 Đến đây làm khách, Ngô Lệnh Bằng cũng không dám không tiếp đón Cửu Vương gia chu đáo, thứ gì tốt đều mang đến chỗ này. Mỗi ngày đều có đồ ăn ngon, rượu ngon luân phiên thay đổi. nói về rủi ro, Ngô Lệnh Bằng mấy ngày chiêu đãi Cửu Vương gia, đã hao phí một khoảng không nhỏ rồi.

 So với chút tiền của tiểu quận chúa, đống tiền đó mới khiến người đau lòng.

 "Chu Dương, tính tình của ngươi nên sửa lại. Bộ dáng này của ngươi mà bị người khác thấy, còn không phải thành chuyện cười của Long vương phủ sao. Trong phủ lại không thiếu tiền, cả ngày so đo việc này làm gì?" Giá trị của phụ vương là phú khả địch quốc (giàu nứt vách đổ tường). Tùy tiện bỏ ra trăm vạn, cũng không cau mày.

 So với quận chúa của các phủ Hầu gia khác, Thái Nghiên xem như là người tiết kiệm rồi.

 Chu Dương vẫn vẻ mặt đau khổ như trước, nói: "Tiểu quận chúa nói phải."

 Có điều gương mặt đau khổ như vậy, Thái Nghiên không nghĩ hắn đã tỉnh ngộ đâu.

 Chu Dương yêu tiền đến cổ quái, không thể trị. hắn muốn đau lòng thì cứ để hắn đau lòng đi.

 Mấy người còn lại chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, tùy theo ý hắn.

 "Chỗ Tô Phúc đã có tin gì chưa?" Quyền Chí Long bóc vỏ, đưa hoa quả cho Thái Nghiên.

 Thái Nghiên cũng không khách khí, một ngụm ăn hết.

 Có thể được Cửu Vương gia ôn nhu che chở, ngoại trừ tiểu quận chúa, thiên hạ sợ không tìm ra người thứ hai. Nhìn vương gia hầu hạ tiểu quận chúa, càng ngày càng thành thục.

 "Nghe thám tử báo lại, buổi chiều hôm nay bọn họ muốn đi chỗ nào đó." Tình huống cụ thể cũng không rõ lắm, chỉ biết rất nhiều gã sai vặt đều đang chuẩn bị để ra ngoài.

 Im lặng ba ngày, rốt cuộc cũng có động tĩnh.

 "Bọn họ muốn di chuyển số muối kia ư?" Tề Hồng nghiêm mặt, hạt dưa đưa đến bên miệng lại ngừng lại.

 Trừ bỏ khả năng này, cũng không nghĩ ra những việc khác.

 "Chúng ta âm thầm đi theo."Thái Nghiên nhấm nuốt hạt dưa.

 "Mai là hôn lễ của Ngô Y Y, chúng ta nên đưa lễ vật gì mới tốt?" Suy nghĩ sâu xa, Thái Nghiên nhíu mày.

 Ngô Lệnh Bằng cũng không phải người tốt lành gì, vì hắn mà phải tốn kém,Thái Nghiên chẳng muốn chút nào.

 Chu Dương nghe thế, tức giận đến cắn răng: "Tiểu quận chúa, loại người này sao đáng giá để chúng ta tặng đồ. Chỗ bạc đó, còn không bằng lưu lại mua bánh bao thịt ăn." (Thiệt tình là ta bó tay với mức độ tham tiền của bạn ấy ミ●﹏☉ミ)

 Vốn dĩ không cùng Ngô Lệnh Bằng có quan hệ gì, nếu không phải vì tra án, thì cũng sẽ không có dính líu với hắn.
 
 Nhưng bọn họ ở trong phủ người ta, không tặng quà, có vẻ không hợp lễ nghi.

 Thái Nghiên hướng Quyền Chí Long trưng cầu ý kiến của hắn.

 Tặng đồ quý thì tiếc bạc, tặng đồ không tốt, lại e người ta chê cười Long vương phủ keo kiệt. thật sự khó a... " Đem tặng một cái bình hoa đi?" Tề Hồng xen vào.

 "Nói mà không thấy thắt lưng đau sao, ngươi có biết một cái bình hoa trị giá bao nhiêu không?" Chu Phi giơ mấy ngón tay, hướng Tề Hồng nói: "Nếu là quà của vương gia, ít nhất cũng phải làm từ sứ Thanh Hoa, loại bình này giá thấp nhất cũng là 500 lượng."

 Đây vẫn là loại thường nhất, rẻ nhất, nếu tốt một chút, ít nhất cũng phải 1000 lượng.

 Năm trăm lượng lận.... trưng ra bộ mặt tham tiền, cảm thấy không thích hợp.

 Trong mắt Chu Dương bây giờ chỉ có 500 lượng... Thái Nghiên không nghĩ là quý; bọn họ tùy tiện đi uống rượu ngon cũng hết mấy trăm lượng bạc. Huống hồ mấy ngày nay mấy người bọn họ cũng tốn của Ngô Lệnh Bằng không ít. Bất quá... tiền của hắn, không chắc là sạch sẽ. Có khi còn là tiền cướp đoạt của dân chúng nữa.

 Quyền Chí Long trầm mặc một hồi, đứng lên nói: "VIệc vui của Ngô tri phủ, tất nhiên phải đưa tới một phần lễ vật. Chỉ có điều... không biết lễ vật này Ngô Lệnh Bằng có dám tiếp không thôi."

 Lời nói lạnh như băng, Chu Phi và Tề Hồng cả kinh, nhận ra tâm tình Cửu Vương gia có vẻ không tốt.

Dưỡng nữ thành phi (Edit)जहाँ कहानियाँ रहती हैं। अभी खोजें