Chương 39:

596 15 0
                                    

 Cách đó không xa có một tiệm nhỏ bán hoành thánh, Thái Nghiên nhìn thấy liền chỉ vào lò than của người ta nói: Cái đó được rồi, ngươi đi hỏi thử xem bọn họ có bán hay không?"

 Chu Dương không hiểu Tiểu Quận Chúa muốn làm gì, cứ tuân theo phân phó mà móc ra một thỏi bạc, để lên trên bàn của người bán hoành thánh.

 "Khách quan, muốn ăn hoành thánh à? Muốn mấy chén?" Chủ tiệm nhỏ nhìn thấy thỏi bạc thì cặp mắt liền sáng lên. Cho dù một ngày bán hai trăm chén hoành thánh cũng không thể kiếm được một thỏi bạc như vậy đó nha.

 Chủ tiệm nuốt nuốt nước miếng.

 Dáng vẻ tham tiền của chủ tiệm nhỏ hoàn toàn rơi vào mắt Thái Nghiên. Xem ra không cần phải chạy xa để mua chậu than rồi, người này nhất định sẽ bán.

 "Ta không mua hoành thánh, bếp lò này ngươi bán không? Nếu bán, thỏi bạc này liền của ngươi." Chu Dương đẩy thỏi bạc tới trước mắt người bán hàng.

 Một thỏi bạc cũng đủ mua hơn mười cái bếp lò đó. Không dám tin hôm nay lại đột nhiên có của từ trên trời rơi xuống, người bán hàng hỏi lần nữa: "Các ngươi thật sự chỉ muốn mua bếp lò, không cần hoành thánh?"

 Chu Dương gật đầu.

 Người bán hàng chụp lấy thỏi bạc trên bàn, nhét sâu vào eo, trong bụng sợ người này đổi ý.

 Chu Dương nhìn hành động của hắn, rồi lại quay đầu nhìn về phía Di đổ phường, nhủ bụng, không cần tự mình mang lò sang kia rồi.

 "Đem lò qua nơi kia đi, thỏi bạc này sẽ là của ngươi."

 Người bán hàng kính cẩn gật đầu, "Tiểu nhân sẽ mang tới ngay."

 Người bán hàng nhấc cái nồi trên lò đặt xuống trên đất, rồi cũng chả thèm quan tâm là lò than đang nóng mà dùng cả hai tay nâng hai quai bếp lò, đi về phía Di đổ phường.

 Thái Nghiên đi tới đón người bán hàng, chỉ dẫn hắn đặt lò xuống trước cửa Di đổ phường.

 "Đặt xuống đây." Chỉ vào bậc thang trước cửa sòng bạc, bảo người bán hàng để lò xuống.

 Lò vẫn còn cháy, nhưng không quá đượm. Thái Nghiên nhìn thấy đối diện có cửa hiệu bán vải liền bảo Chu Dương coi chừng lò, tự mình đi vào cửa tiệm vải.

 "Gói tất cả vải có ở đây đưa đến bên kia." Vừa mới đi vào cửa hiệu vải, Thái Nghiên liền khoát tay một vòng chỉ tất cả các loại vải trong cửa hàng.

 Vật liệu may mặc trên người Thái Nghiên là hàng thượng đẳng. Lão bản hiệu vải tiếp xúc vải vóc suốt năm này qua tháng nọ nên là người biết nhìn hàng, vừa thấy đã biết ngay vị tiểu chủ tử này chắc là thiên kim của một đại nhân nào đó, lập tức ôm vải đưa sang bên kia.

 Rốt cuộc hôm nay phát tài rồi.

 "Tiểu Quận Chúa, ngươi mua những thứ này làm chi?" Chu Dương đứng trên bậc thang nhìn lão bản tiệm vải đặt vải vóc bên cạnh lò.

 Lão bản tiệm vải và người bán hàng rong vừa nghe xưng hô này liền liếc mắt nhìn Thái Nghiên, chả trách sao mà ra tay hào phóng như vậy, hóa ra là người trong hoàng thất. Nhưng Nam Trụ quốc không có Quận chúa nhỏ như vậy, hai người đều đoán vị này chắc phải là Tiểu Quận Chúa của nước khác.

 Mặc kệ Quận chúa của quốc gia nào, cứ kiếm được bạc là được rồi.

 "Quận chúa à, vải ta đã đưa tới cho ngươi rồi, còn bạc..." Lão bản tiệm vải xoa xoa đôi bàn tay, mở miệng trước.

 Thái Nghiên đá đá Chu Dương ngồi cạnh, "Đưa tiền."

 Ô kìa, Tiểu Quận Chúa coi hắn là thùng đựng tiền à. Ngày nào cũng bảo hắn bỏ tiền, đã vậy còn xài kiểu phá của như vầy, không biết Vương phủ có sụp hay không đây.

 Nghĩ đến khả năng này, Chu Dương lắc lắc đầu, Vương Gia của ta là kim chủ đó nha, tuyệt đối có thể nuôi nổi vị Tiểu Quận Chúa vung tay quá trán này.

 Móc một thỏi bạc trắng từ trong túi áo ra, ném cho lão bản tiệm vải, "Nhiêu đây đủ chưa?"

 Đủ chứ! Tuyệt đối đủ! Thỏi bạc này muốn mua luôn cả cửa tiệm vải nho nhỏ của hắn cũng không thành vấn đề.

 Tất cả đều chuẩn bị xong, Thái Nghiên cầm lên một xếp vải ném vào lò. 

Dưỡng nữ thành phi (Edit)Where stories live. Discover now