Chương 17:

521 12 0
                                    

 "Ta làm sao có thể nói đùa loại chuyện này được. Cứ đợi lát nữa đại phu đến đây, thể nào cũng nói như vậy cho xem." Phùng Mạn Mạn kích động đến nỗi hoa chân múa tay vì vui sướng, vỗ ngực cam đoan.

 Thì ra là định làm thế này đó à? Mời Phùng Mạn Mạn đến để diễn trò hai người tung hứng.

 Thái Nghiên dời ánh mắt xuống, nhìn vào bụng Duẫn Linh Chỉ. Tóm lại nàng ta là đáng thương, hay là thật đáng buồn? Cho dù hoài thai đứa trẻ, đứa trẻ đó chắc chắc không có khả năng vào được gia phả dòng họ "Quyền", bởi vì nó không phải con của Phụ Vương.

 "Nếu là thật sự hoài thai, vậy rất đáng mừng." Khóe miệng Thái Nghiên hơi hơi nhếch lên, trông vô cùng thiên chân vô tà.

 Mặt Quyền Chí Long không có chút thay đổi nào, chỉ hơi một tia cười lạnh, đôi mắt bắn ra tinh quang, không biết che giấu cái gì, không biết trong lòng đang tính kế cái gì.

 "Không được đùa đâu." Dường như thẹn thùng, Duẫn Linh Chỉ gắt giọng.

 không quen nhìn nàng ta làm bộ làm tịch, Thái Nghiên quay đầu sang nơi khác. Nhưng Duẫn Linh Chỉ lại cho rằng Thái Nghiên đang sợ, hắc hắc cười rộ lên.

 Chỉ một lúc sau, Chu Phi dẫn một vị nam tử trung niên vào cửa. Đại phu mang theo một cái hòm thuốc, đưa mắt nhìn Duẫn Linh Chỉ đang ở nôn khan thì dĩ nhiên đã đoán được mấy phần.

 Đại phu ấn ngón tay lên cổ tay Duẫn Linh Chỉ, ngưng thần cảm thụ mạch tượng. Sau một phen chẩn đoán, đại phu vuốt râu, xoay người hướng Quyền Chí Long nói: "Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, Vương phi có thai."

 Duẫn Linh Chỉ lúc này cười ra tiếng.

 Phùng Mạn Mạn cũng hưng phấn hô lên: "Ta đã nói là Doãn tỷ tỷ mang thai mà, các ngươi còn không tin."

 "Thưởng bạc." Quyền Chí Long mở miệng, thanh âm lạnh như băng khiến cho mọi người kích động nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

 Chu Dương lấy ra một thỏi bạc, đưa cho đại phu.

 "Làm phiền đại phu khai chút dược an thai." Ngón tay của Quyền Chí Long gõ gõ lên bàn tròn theo một tiết tấu nhất định.
 
 Tất cả mọi người sửng sốt, trong đó Duẫn Linh Chỉ là có biểu hiện kiêu ngạo nhất. Mới nghe thấy nàng mang thai, Vương gia lập tức coi trọng như vậy, chỉ cần đứa trẻ này được sinh hạ, việc nó thay thế được tiểu Quận chúa khẳng định không thành vấn đề.

 "Tiểu Quận chúa, không bao lâu nữa ngươi sẽ có đệ đệ hoặc là muội muội rồi." Duẫn Linh Chỉ ngẩng đầu nhìn về hướng Thái Nghiên, trong mắt lộ ra sự thoải mái trong lòng. Chỉ cần đứa trẻ vừa ra thế, nàng còn có thể sợ tiểu Quận chúa này nữa sao? Nếu đứa nhỏ này là con trai, như vậy hắn sẽ là trưởng tử, là tiểu Vương gia tương lai. Nếu là nữ nhi, cũng có thể phân tán sủng ái của Vương gia đối với tiểu Quận chúa.

 Tóm lại, hoài thượng đứa nhỏ là một tin tức vô cùng tốt. Nàng chỉ ngóng trông bụng mình có thể không chịu thua kém bất kỳ ai mà sinh ra con trai, củng cố địa vị của nàng ở Long Vương phủ.

 Phùng Mạn Mạn cũng vui mừng thay cho Duẫn Linh Chỉ, dù sao chức quan của phụ thân vẫn phải dựa vào sự nâng đỡ của Duẫn Thái úy.

 "A... Bản Quận chúa cũng rất hy vọng có một đệ đệ hoặc muội muội để chơi cùng." Thái Nghiênnâng môi hé cười, lại nhìn về phía Tịch Mân Sầm, trong lòng không khỏi thầm đoán không biết Phụ Vương lại đang tính toán cái gì.

 Mỗi người ngồi xung quanh bàn đều có ý xấu của riêng mình.

 Cho dù đồ ăn lúc này có ngon lành đến bao nhiêu cũng đã không còn hấp dẫn nữa. Thái Nghiênnuốt qua loa mấy miếng cơm đã buông bát bảo ăn xong.

 Duẫn Linh Chỉ vô cùng cao hứng đi ra cửa phủ để tiễn Phùng Mạn Mạn.

 Thái Nghiên chậm rãi bước vào hậu viện, Chu Dương vẫn đi theo bên cạnh. Đá trứng bắt nắng âm ấm rải theo lối đi bước lên có hơi cấn chân, nhưng đi nhiều thì lại cảm thấy cực kỳ thoải mái.

 "Tiểu Quận chúa, phiền toái của ngươi càng lúc càng lớn rồi nha." Chu Dương miệng ngậm một cây cỏ đuôi ngựa, hễ mở miệng nói thì cây cỏ lay động nhấp nhô qua lại.

 Thái Nghiên nhìn thấy mà phát phiền, đưa tay giật phắt cây cỏ kia, "Từ khi Duẫn Linh Chỉ tiến vào Vương phủ, phiền toái của ta có ngưng lúc nào sao?"

 Nữ nhân kia nhàn rỗi không có việc gì làm, thích ba ngày hai lần đến tìm nàng khiêu khích. Ban đầu Thái Nghiên cũng mang trong mình ý chí chiến đấu sục sôi mà đấu với nàng ta, đến một lúc sau thì chán quá liền trực tiếp bỏ mặc, mặc kệ nàng ta khiêu khích như thế nào nàng cũng làm như không thấy.

 Phụ Vương là một Vương gia, sự vụ rất nhiều, đặc biệt dạo gần đây cứ hai ba bữa lại chạy vào Hoàng cung, có đôi khi đi cả hai lần trong vòng một ngày. Mỗi lần Thái Nghiên muốn hỏi đều bị Phụ Vương gạt đi. Chẳng lẽ trên triều đình có chuyện gì khó giải quyết hay sao?

 Bên cạnh ao sen có một vị nam tử quần áo xanh xanh đỏ hỏ đang đứng. Dám mặc một thân quần áo rực rỡ như vậy chạy khắp nơi, trừ cái vị hái hoa tặc kia thì còn ai vào đây?

 Trong đầuThái Nghiênđột nhiên chợt lóe cái gì, liền sải chân tiến sang bên đó.

 Nam tử vừa quay đầu lại liền thấy khuôn mặt như hoa như ngọc của Thái Nghiên.

 "Chúc mừng ngươi, sắp được làm cha." Trong nụ cười tươi rói của Mạn Duẫn hàm chứa ý trêu chọc.

 Sắc mặt Tề Hồng tối xuống, ho khan hai tiếng, "Tiểu Quận chúa đừng ghẹo ta, làm cha kiểu này ai mà muốn làm. Coi như không có đi! Cùng phòng với nàng ta là do Cửu vương gia hạ mệnh lệnh, ta là một mỹ nam tuấn tú như vậy, vẫn còn muốn phong lưu khoái hoạt về sau mà." Kêu hắn chăm con lo gia đình còn khó hơn lên trời á.

 Vả lại, đứa nhỏ trong bụng Duẫn Linh Chỉ có chờ được đến ngày xuất thế không vẫn là chuyện đáng giá để tham thảo.

 Tề Hồng từ sau khi xuất nhập giang hồ, số nữ nhân từng ngủ qua không biết có bao nhiêu người. Nếu mỗi người đều kêu hắn nuôi hắn dưỡng, như vậy số nữ nhân của hắn phỏng chừng còn nhiều hơn nhiều so với Hoàng Đế nữa đá.

 Đa tình cũng tương đương với vô tình.

 Lời này dùng để hình dung Tề Hồng thì không gì thích hợp hơn. Hắn lưu luyến bụi hoa nhưng không có chân chính đưa trái tim cho bất kỳ ai, tuy rằng miệng thốt ra toàn lời ngon tiếng ngọt, lừa gạt không ít nữ nhân, nhưng được hắn thật tình thật lòng một người cũng không có.

 "Ngươi vốn chẳng có chút thương tiếc nào à? Dù sao đứa bé kia thật sự là của ngươi mà." Thái Nghiên thu hồi vẻ tươi cười, có chút bất mãn với phản ứng của Tề Hồng.

 Tề Hồng cười nhạo một tiếng, lắc đầu nói: "Thương tiếc cũng phải xem đối tượng. Nàng ta không phải là người trong lòng của ta, không nảy sinh được nỗi thương tiếc ta cũng không có cách nào khác. Về phần đứa nhỏ... không phải cùng với người mình thích sinh hạ nó đến, không cần cũng được."

Dưỡng nữ thành phi (Edit)Where stories live. Discover now