Chương 48:

578 13 0
                                    

 Lẩn giữa đám cây cối chạy vài canh giờ, mấy người bọn họ không hề buông lỏng một khắc nào, đến lúc đói bụng thì hái một chút trái cây rừng để ăn tạm cho đầy bụng.

 Trái cây vừa chua vừa chát rất khó ăn, Lưu đại nhân vừa mới cắn được một miếng đã thấy chua đến nỗi muốn rớt cả hàm răng.

 Mà quay qua nhìn Thái Nghiên chỉ mới tám tuổi cứ cắn từng miếng từng miếng một, mày cũng không nhíu mặt cũng không nhăn lấy một cái.

 Bốn vị đại thần hơi đỏ mặt, suốt khoảng thời gian mấy canh giờ này, biểu hiện của đứa bé này so ra bình tĩnh hơn bọn hắn nhiều. Sống đến từng tuổi này mà còn không thong dong bằng một đứa bé như thế, vị tiểu Quận Chúa này xem ra thật là khó lường đấy.

 Ấn tượng trong lòng đối với vị chủ nhân nhỏ này đã từ từ thay đổi. Có lẽ Vương Gia thương đứa nhỏ này là bởi vì nàng có chỗ hơn người.

 Gió thổi qua, từ trong rừng cây phát ra tiếng xàn xạt là lạ. Lỗ tai Quyền Chí Long thật bén nhạy, vừa nghe thấy vậy liền quay nhìn về phía sau.

 Tiếng lao xao càng lúc càng đến gần, giờ thì ngay cả Chu Phi, Chu Dương cũng đã nghe thấy tiếng động, thần sắc hiện rõ vẻ hoảng hốt.

 Thái Nghiên quay đầu lại nhìn rừng cây phía sau, nhưng bởi vì cách khá xa nên không nhìn thấy được ánh lửa, chỉ có thể nhìn thấy khói dầy đặc cuồn cuộn bay lên bầu trời xanh trong phía trên.

 Rốt cuộc không nhịn được nên đã phóng hỏa rồi sao?

 "Nhanh lên." Tịch Mân SầmQuyền Chí Long đã chạy vài giờ nhưng hơi thở vẫn không hề hổn hển, giọng nói vẫn lạnh lùng và vững vàng. Còn Chu Phi, Chu Dương đã tuôn mồ hôi đầy đầu, hơi thở cũng vô cùng gấp gáp.

 Tốc độ của Quyền Chí Long vượt xa Chu Phi, Chu Dương, nhưng suốt dọc đường đi vẫn luôn giữ khoảng cách 3-4m so với bọn họ.

 Thấy Chu Dương mệt mỏi mồ hôi đầm đìa, Quyền Chí Long một tay túm áo Phỉ đại nhân, tay kia vẫn ôm chặt Thái Nghiên chạy về phía trước, tốc độ vẫn giữ như cũ không hề giảm bớt chút nào.

 Chu Dương cảm thấy cả người lập tức thoải mái hẳn lên, vội vàng giúp đại ca mình lôi kéo Lưu đại nhân, đuổi theo Vương Gia.

 Tốc độ ngọn lửa cháy lan cực nhanh. Mới vừa rồi mới chỉ có vài sợi khói trắng, bây giờ khói mù đã bay dày đặc đầy trời. Những cây đại thụ trên sườn núi này đa số đã mấy trăm năm, chỉ cần một mồi lửa đốt một gốc cây thì cả cánh rừng đều bị hủy diệt.

 Gió lớn bất chợt nổi lên, thế lửa càng lan tràn hung mãnh.

 Trên mặt đất là cả một lớp lá khô rụng đầy, chỉ cần dính vào một tia lửa thì ngay lập tức sẽ cháy điên cuồng.

 "Khụ khụ..." Chu Phi vừa há mồm đã sặc một ngụm khói, "Chúng ta... Chúng ta đi xuống khe suối để tránh lửa thôi."

 Sườn núi bên này thuận theo hướng gió, nên toàn bộ khói đặc đều cuốn về phía trước, cho dù không bị chết cháy cũng sẽ bị sặc khói mà chết.

 Chu Dương mang vẻ mặt cấp bách chờ Vương Gia ra quyết định.

 "Không được, điều bọn họ muốn chính là dùng lửa để ép chúng ta xuống núi." Phía đối diện còn có không biết bao nhiêu là mũi tên chờ bọn họ ló ra khỏi rừng. Thái Nghiên mở miệng phủ quyết, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm trang, trong con ngươi hiện rõ vẻ cứng cỏi, ngay cả Quyền Chí Long khi nhìn thấy cũng cảm thấy rung động. Một người có thể ở ngay bên bờ vực sống chết mà vẫn biểu hiện được vẻ bình tĩnh như thế liệu có thật sự là một đứa bé con không?

 Chỉ cần vừa ló ra khỏi rừng cây thì khả năng bị biến thành con nhím rất cao. Cung tiễn trong tay bọn chúng không phải chỉ để trang trí mà thôi đâu nhé.

 "Vậy... vậy bây giờ... làm thế nào?" Phỉ Đại nhân lau mồ hôi lạnh bên tai, nếu cứ tiếp tục dông dài mà không ra quyết định, bọn họ sẽ chết là điều không thể nghi ngờ.

 Thái Nghiên cắn chặt răng, giờ phút này trừ việc cấp tốc chạy xuống núi, thật ra cũng không còn biện pháp gì khác.

 Quyền Chí Long xiết chặt chân mày, nói: "Các ngươi còn có hơi sức mà nói chuyện, còn không bằng dùng nó mà tiếp tục chạy xuống núi. Chẳng bao lâu... tự nhiên sẽ có người đến tiếp ứng."

 Lời nói của Quyền Chí Long giống như đã cho mọi người một liều thuốc an thần. Chu Phi, Chu Dương vung cánh tay, chấn chỉnh tinh thần, lại tiếp tục tăng cao tốc độ như đã thấy được hy vọng ở cuối đường hầm.

 Thái Nghiên ôm lấy cổ của phụ vương, thầm nhủ, chẳng lẽ thực sự sẽ có người tới tiếp ứng sao?

 Nếu như nơi này là Phong Yến quốc thì khẳng định sẽ có quân đội tới cứu giúp. Nhưng nơi này là Nam Trụ quốc à nha! Sử Minh Phi còn mong bọn họ chết không kịp, làm sao sẽ phái người tới cứu bọn họ cho được?

 Hy vọng như thế, thật nhỏ bé làm sao.

 Nhìn ra nỗi lo lắng của đứa bé, Quyền Chí Long vỗ nhẹ sau lưng Thái Nghiên, an ủi không một tiếng động, rồi kề miệng lại gần lỗ tai của nàng, nhỏ giọng nhưng vẫn uy nghiêm: "Nghiên nhi, ngươi lại không tin phụ vương đúng không?"

 Cho dù hắn để cho việc xấu xảy ra trên chính bản thân hắn, hắn cũng sẽ không để cho nàng bị bất cứ chuyện gì...

 Thái Nghiên nhìn phụ vương, ánh mắt hàm chứa ý hỏi. Quyền Chí Long kề môi hôn trán Thái Nghiên một cái, trả lời bằng một ánh mắt trấn an.

Dưỡng nữ thành phi (Edit)Where stories live. Discover now