Chương 20:

357 4 0
                                    

 "Bên trong thế nào?" Vài người đứng ở góc ngã tư đường, nơi này ít người qua lại, cũng không mấy ai nhìn tới chỗ này.

 Quyền Chí Long mặc hắc bào, không giận tự uy, khí chất trên người khiến người khác hổ thẹn không bằng. Chỉ có Thái Nghiên dung nhan tuyệt mỹ bên cạnh, mới có thể cùng hắn sánh vai.

 Hai người thị vệ cung kính, không dám vượt qua, đầu tiên là hướng Quyền Chí Long hành lễ, sau đó nói: "Tạm thời không có động tác gì, bất quá thuộc hạ cũng có chút không rõ."

 Thị vệ lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa, hai hàng lông mày nhíu lại một chỗ.

 Hay là có biến?

 Thái Nghiên   thúc giục: "Có gì nói mau."

  Thanh âm mềm mại truyền đến tai liền khiến người ta thả lỏng tâm tình.

 "Hôm qua thuộc hạ tìm hiểu tin tức, người của tiệm muối Tô Phúc hôm nay sẽ đến một nơi. Bọn thuộc hạ đều nghĩ là vận chuyển chỗ muối nơi này đi nơi khác, nhưng vừa rồi, nghe người bên trong nói, bọn họ cùng Tô lão gia đi tới tòa nhà ở ngoại ô." Âm thanh nói chuyện của thị vệ rất nhỏ.

 Tin tức sai lầm sẽ khiến bọn họ bị bất lợi. Nếu trách tội xuống, bọn họ ai cũng không thoát được tội.

 Hai thị vệ nhìn Cửu Vương gia, phát hiện sắc mặt hắn không thay đổi, cũng không để ai đoán được tâm tư của hắn, bọn họ chỉ có thể lo lắng đề phòng.

 Chẳng lẽ kế hoạch hôm nay thất bại?

 Tâm tình Thái Nghiên hơi trầm xuống, còn tưởng hôm nay cuối cùng cũng có thể tìm ra chân tướng, không nghĩ tới uổng một hồi cao hứng. Nàng trừng mắt nhìn hai người trước mặt, tin tức không xác thực, còn bẩm báo gì chứ.

 Chu Dương là người thẳng tính, toàn bộ tức giận đều viết trên mặt: "Có người làm việc như các ngươi sao? không phải là muốn bị đánh đó chứ."

 Xăn ống tay áo, Chu Dương nghĩ muốn đánh người.

 Thường ngày, Chu Dương cùng đám thị vệ ở chung một chỗ, đánh nhau cọ xát là chuyện thường tình.

 Chu Phi cầm lấy tay hắn: "Vương gia còn chưa lên tiếng, ngươi ồn ào cái gì?"

 Chu Dương sợ đại ca của mình, cũng không đánh lại hắn, hừ hừ mũi hai tiếng, vẫn là buông quyền.

 Mọi người ở đây ai cũng im lặng, không dám lên tiếng.

 Cách nửa ngày, Quyền Chí Long bỗng cười lạnh một tiếng.

 Tất cả mọi người kinh ngạc, nhìn về phía hắn.

 Hai thị vệ e sợ Cửu Vương gia tức giận, hai chân lập tức quỳ xuống: "Thuộc hạ làm việc bất lực, xin vương gia trách phạt."

 Bọn họ đều rõ ràng tính tình của Cửu Vương gia, ghét nhất người khác làm hỏng việc còn viện cớ. Cho nên, không cần Cửu Vương gia mở miệng, bọn họ liền nhận mình sai lầm, thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự thì nghiêm trị - đạo lý này bọn họ đều hiểu rõ.

 Thái Nghiên không hé răng, nếu làm việc không tốt, trách phạt là còn nhẹ. Chỉ cần phụ vương không quá đáng, nàng sẽ không mở miệng.
 
 Ai ngờ Quyền Chí Long cười lạnh một tiếng, nói: "Bổn vương có nói muốn trách phạt các ngươi sao?"

 Mọi người sửng sốt một chút, Cửu Vương gia cũng có lúc nhân từ?
 
 Thái Nghiên cũng buồn bực, phụ vương đổi tính từ khi nào vậy?

 "Nghiên nhi, từ khi nào mà nàng cũng hồ đồ rồi?" Quyền Chí Long xoa xoa tóc trên trán Thái Nghiên, làm cho Thái Nghiên ngây người.

 Nàng làm sao cơ? Vì không rõ nên hỏi lại Quyền Chí Long: "Phụ vương, ta có làm gì sao?"

 Quyền Chí Long lắc đầu, giải thích: "Cũng không phải nàng làm sai việc gì, mà là toàn bộ các ngươi đều bị người ta thả ra tin tức mê hoặc. Nếu bọn họ muốn đi một chỗ không để người khác biết, chúng ta làm sao có thể có tin tức rõ ràng như vậy. Cho nên, bọn họ nói đến tòa nhà đó, chỉ để giấu người biết chuyện thôi."

 Thật là vậy sao?

 Có điều việc này, quả thật khiến người ta tin nha.

 "Vương gia, thuộc hạ có hỏi thăm qua, Tô Hữu Kỳ ở ngoại ô thật sự có một tòa nhà. Được xây ba năm trước, nghe nói tốn rất nhiều tiền của." Hai thị vệ vẫn không tin, mở miệng phản bác.

 Rất nhiều người lắm tiền, đều thích ở ngoại ô xây nhà. Bảo ở đó so với trong thành thanh tĩnh hơn nhiều, đặc biệt là vào hè, rất nhiều người đều thích ra ngoại ô nghỉ mát.

 Quyền Chí Long không tức giận, hoặc là nói, nếu có người phản bác hắn, hắn sẽ cảm thấy cao hứng. Nếu thuộc hạ chỉ biết phục tùng mệnh lệnh mà không biết tự hỏi, vậy thì cả đời này cũng sẽ chẳng có tiền đồ gì lớn.

 "Xây một tòa nhà thì như thế nào?"

 Mọi người bị hắn hỏi lại.

 "Cho dù thế nào, hôm nay đều phải đi xem mới được."Thái Nghiên hạ quyết tâm, nàng có dự cảm, tiệm muối Tô Phúc chắc chắn sẽ thủ tiêu đám muối tư đó.

 Mọi người bị lời này đả động, mặc kệ thế nào, hôm nay đi coi một chút cũng không sai. Cùng lắm thì chỉ uổng công thôi, bọn họ không tổn thất gì.

 "Kế hoạch hôm nay không thay đổi, thị vệ đi theo đều đợi lệnh đi." Quyền Chí Long không nghĩ muốn nói thêm, nói xong câu này liền ngậm miệng, không nói gì nữa.

 Cỡ nữa khắc sau, từ tiệm muối Tô Phúc đi ra mười mấy tiểu nhị. Dẫn đầu là một lão nhân cỡ trên dưới sáu mươi, trong tay hắn cầm một quải trượng nạm vàng, trên người mặc tơ lụa. Tinh thần có vẻ không tốt lắm, mỗi lần bước đi đều lộ vẻ không vững chắc.

 "Người đó là Tô Hữu Kỳ." Thị vệ ở một bên giải thích.

 Tướng mạo của hái hoa tặc, đều kế thừa từ Tô Hữu Kỳ, mi mắt cong dài. Đánh mất đứa con duy nhất, sắc mặt Tô Hữu Kỳ rất kém, tựa như tùy thời đều có thể ngã xuống.

 Một cỗ kiệu dừng sẵn trước cửa tiệm muối Tô Phúc. Tô Hữu Kỳ chậm rãi đi vào. Mười mấy tiểu nhị đều đi theo sau cỗ kiệu.

 Đợi bọn họ đi hết, mấy người Thái Nghiên cũng âm thầm đi theo.

Dưỡng nữ thành phi (Edit)Where stories live. Discover now