Chương 28:

433 12 0
                                    

 Thái Nghiên cảm thấy rất kỳ quặc, ôm một bụng nghi vấn mà tiến vào Hương Nghê Lâu, kêu mấy món ăn.

 Ba ngày nữa chính là ngày giỗ của tiên hoàng, toàn bộ người trong hoàng thất phải đi bái tế. Xét về huyết thống, Thái Nghiênchẳng có một chút tia liên hệ máu mủ nào với tiên hoàng hết, nhưng tên của Tiểu Quận Chúa lại thuộc về Hoàng thất. Trên đường phố, Thái Nghiên còn nhận ra được nhiều thủ vệ thuộc Long Vương phủ mặc thường phục đang chung quanh tìm người.

 Mấy ngày nay, Phụ vương tăng thêm không ít nhân thủ để tìm nàng. Thái Nghiên chống cằm nhìn đường phố nhộn nhịp, trong lòng do dự bất định. Đã qua hơn mười ngày, nàng cực kỳ nhớ Phụ vương, nhưng một khi trở về thì lại phải sớm chiều đối mặt với Doãn Linh Chỉ. Cuộc sống kiểu này chẳng dễ chịu chút nào, thà cứ ở bên ngoài du ngoạn còn hơn, để cho lỗ tai được thanh tịnh một chút.

 Trên bàn bày một bầu rượu, Thái Nghiên cảm thấy phiền não nên rót một chén, uống một hơi cạn sạch.

 Có Phụ vương bên cạnh, Quyền Chí Long chỉ để cho nàng uống nhiều nhất là ba chén. May là Thái Nghiên không thích rượu, nếu không cuộc sống này đúng là thanh tâm quả dục đến cỡ nào nha.

 Thái Nghiên ăn uống no đủ xong thì đường phố đã được bao phủ trong bóng đêm. Nếu đầu đường mà không được treo mấy cái đèn lồng thì đúng là ngay cả đường đều nhìn không rõ.

 Tính tiền xong, Thái Nghiên đi đến Khánh Khiết khách sạn nằm gần Hương Nghê Lâu. Mướn một gian phòng khách rồi liền đi vào ngủ.

 Một người dáng vẻ thập thò đứng cách rất xa, nép vào một con hẻm nhỏ, sau khi ghé đầu nhìn thấy Thái Nghiên vào khách sạn liền co cẳng, nhanh chóng chạy về hướng Long vương phủ.

 Doãn Linh Chỉ chờ đợi một lúc lâu đến mất kiên nhẫn, gia đinh được phái đi đã lâu như vậy rồi sao còn chưa thấy trở lại bẩm báo.

 "Vương phi." Gia đinh vừa đưa tay lau mồ hôi mồ kê trên trán vừa kêu, vừa rồi hắn hộc tốc chạy thẳng về đây không ngừng lại nghỉ ngơi phút nào.

 Doãn Linh Chỉ thấy hắn đã trở lại thì bình tĩnh hơn hẳn, cau mày quát mắng: "Tiểu Quận Chúa bây giờ đang ở đâu?"

 Gia đinh khom người thở hổn hển, nói chuyện thở không ra hơi, "Tiểu Quận Chúa vào Khánh Khiết khách sạn."

 Doãn Linh Chỉ đảo tròng mắt vài vòng, gật gật đầu. không lâu sau, lại có thêm tiếng bước chân, một gia đinh khác cũng đã trở lại, cũng mệt đến nỗi nằm rạp trên mặt đất giống như tên đến trước.

 "Vương phi, nô tài đã đi Doãn phủ, nhưng lão gia đã ra cửa từ chiều, tới giờ còn chưa có trở lại." Tên gia đinh này không ngừng lấy tay áo lau mồ hôi.

 Hắn đương nhiên không kịp chặn Doãn Thái Úy lại, bởi Doãn Thái Úy lúc này đang ở Phùng phủ, trấn an Phùng Thị Lang vừa mất đi nữ nhi.

 "Phụ thân đi đâu vậy?" Doãn Linh Chỉ âm thầm cắn răng. Phụ thân cũng thật là, cố tình lúc này lại không có mặt ở nhà. Doãn Linh Chỉ cũng không biết nội tâm Doãn Thái Úy nghĩ gì, chỉ cho là phụ thân trợ giúp Cửu vương gia chính là muốn đưa nàng đi lên vị trí Hoàng Hậu.

 "Nghe nói buổi chiều Phùng Thị Lang đã phái người tới mời lão gia, lão gia rời khỏi nhà thì vẫn chưa trở về." Sợ Doãn Linh Chỉ phát giận, tên gia đinh rút sát đầu vào trong cổ.

 Doãn Linh Chỉ giận dễ sợ mà không có chỗ phát tiết, trợn mắt nhìn hai kẻ nô tài một cái, rồi đi tới một cái tủ bên cạnh, mở ra một ngăn kéo, lấy ra một hộp đàn hương.

 "Cầm lấy cái này, biết làm sao rồi đấy!" Doãn Linh Chỉ đưa thứ này cho hai người, mặt hiện lên một nụ cười lạnh lẽo tàn nhẫn.

 Nếu Tiểu Quận Chúa thích rời nhà trốn đi như vậy, nàng sẽ để cho con bé có đi không có về. Dù sao Tiểu Quận Chúa đang ở bên ngoài, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không có người nào hoài nghi đến bản thân nàng.

 Hai tên gia đinh đều biết đây là vật gì, đưa hai tay nhận lấy, đồng thanh: "Nô tài đã biết."

 Chớ xem thường hộp đàn hương này, trong đàn hương có trộn lẫn Mê Hồn Thảo, một loại cỏ có thể khiến người ta hôn mê, giá trị ngàn vàng. Chỉ cần ngửi một chút thì dù ngươi là người hay là Đại La thần tiên cũng phải bất tỉnh hơn mấy canh giờ. Hai gia đinh thầm giật mình, chẳng qua chỉ đối phó với một con nhóc, thế mà Vương phi ngay cả vật này cũng lấy ra.

 "Thất thần cái gì, còn không đi mau đi."

 Hai tên gia đinh rụt cổ, "Vương phi, sau khi hôn mê, có cần bắt người mang về hay không?"

 Doãn Linh Chỉ ngồi lại trên ghế, hừ lạnh một tiếng, ác độc nhìn về phía hai tên gia đinh, "Ta có nói muốn bắt đem trở lại à? Bán nó vào kỹ viện cho ta!"

 Nếu Cửu vương gia dám tùy tiện tìm một nam nhân làm bẩn tấm thân trong sạch của nàng, nàng sẽ khiến cho nữ nhi của hắn cũng nếm thử loại tư vị này. Cửu vương gia... Nghĩ đến nam nhân này, Doãn Linh Chỉ thống hận từ tận đáy lòng. Nàng dù sao cũng được coi như mỹ nhân nổi danh tại Hoàng Đô, chẳng lẽ so ra kém cỏi với một nha đầu chưa đủ lông đủ cánh?

 Hơn nữa con oắt đó lại là nữ nhi Cửu vương gia tự tay nuôi lớn...

 Nàng nên nói cái gì cho phải, cha và con gái loạn luân, một chuyện bị vạn người phỉ nhổ bực này mà bọn họ cũng làm được.

 Hai tên gia đinh bị nụ cười ác độc của Doãn Linh Chỉ hù sợ, tay đang cầm hộp đàn hương không khỏi phát run.

 Đó chính là Tiểu Quận Chúa đó nha! Bán vào kỹ viện? Nếu như bị Cửu vương gia biết được, sẽ rơi đầu ngay tắp lự.

 Nhìn ra hai tên gia đinh có ý khiếp sợ không muốn làm, Doãn Linh Chỉ đứng ở trước mặt bọn họ, "Thế nào? Các ngươi muốn ngỗ ngược hả? Đừng quên, các ngươi là người của Doãn phủ. Các ngươi chết không nói, người nhà của các ngươi sẽ như thế nào?"

 Hai tên gia đinh mặt trắng bệch, song song quỳ xuống đất, "Nô tài chưa từng nghĩ thế, nô tài sẽ đi làm ngay."

 Hai tên gia đinh hốt hoảng rút ra khỏi phòng, chạy ra Vương phủ.

 Bóng đêm sâu thăm thẳm, Chu Dương tìm tòi bên ngoài cả ngày vẫn không tìm được bóng dáng của Tiểu Quận Chúa, phờ phạc rã rượi quay về phủ vừa đúng lúc nhìn thấy hai tên gia đinh hầu hạ Doãn Linh Chỉ đang vội vã đi ra Vương phủ.

 Chu Dương còn bị một tên trong đó bất cẩn đụng phải, không khỏi như đổ thêm dầu vào lửa, "Mẹ nó, ngươi vội vàng đi đầu thai à!"

 Không tìm được Tiểu Quận Chúa, ngày nào Chu Dương cũng phải chịu đựng băng hàn phát ra từ Vương Gia, tâm trạng vốn đã không tốt.

 Tiểu Quận Chúa ở trong Vương phủ nhiều năm như vậy, vô cùng rõ ràng số lượng thủ vệ cũng như cách thức canh gác của Vương phủ là thế nào, nên muốn tránh thoát sự tìm kiếm của bọn họ hết sức đơn giản. Trừ khi Tiểu Quận Chúa tự nguyện hiện thân, không ai có thể tìm được nàng.

Dưỡng nữ thành phi (Edit)Where stories live. Discover now