Chương 47 :

872 54 1
                                    

Lúc trước khi mà Đức Vinh Đế còn ở đây, tình cảnh yến hội còn mấy phần câu nệ, chờ đến khi Đức Vinh Đế rời đi, cùng với nhạc sư cùng vũ cơ lên đài khuấy động bầu không khí, vương công đại thần tốp năm tốp ba, ngược lại rất nhanh đã không còn cố kỵ gì.

Tiệc rượu quá nửa, Bình Tân Hầu nhìn quanh một vòng, phát hiện Lạc Kiêu cùng mấy vị Hoàng tử đã không còn tung tích, trong mắt xẹt qua chút trầm tư, sau đó liền tươi cười mời rượu lại với đồng liêu bên cạnh, thật vất vả mới thoát thân, ra khỏi Kim Lưu Điện.

Lúc này đã cuối giờ Thân (*15-17h), sắc trời mặc dù vẫn sáng, nhưng một cơn gió thổi tới, dần dần cũng có chút cảm giác mát mẻ.

Dọc theo hành lang uốn lượn mà đi một lát, vượt qua một tòa giả sơn, sau đó tầm mắt liền trở nên rộng mở sáng sủa*. (*Nguyên văn Khoát nhiên khai lãng 豁然开朗: Miêu tả một nơi hẹp nhỏ, u ám đột nhiên rộng lớn, sáng sủa; lập tức hiểu ra một đạo lý nào đó, tâm lý vô cùng thư sướng.)

“Hầu gia.” Hai cung tỳ đứng canh ở phía cuối hành lang nhìn thấy Bình Tân Hầu đi tới, vội vàng cúi người làm vạn phúc. Bình Tân Hầu khoát tay áo miễn lễ cho cung tỳ kia, sau đó vừa nhấc mắt, liền thấy cách đó không xa, hai thiếu niên một đen một vàng tuổi tác tương tự đang dựa cây nhìn trời.

Cũng không trao đổi gì, thế nhưng chỉ đứng một chỗ như vậy, đã phảng phất có một loại ăn ý kỳ dị như có như không len lỏi giữa hai người.

Khẽ cười, tiến lên phía trước, chắp tay hướng về phía Văn Nhân Cửu hô một tiếng: “Thái tử.”

Văn Nhân Cửu quay đầu nhìn Bình Tân Hầu, nhàn nhạt gật đầu: “Hầu gia.”

Lạc Kiêu thấy Bình Tân Hầu đi đến trước mặt bọn họ, cũng gọi một tiếng: “Phụ thân như thế nào cũng đi ra?”

Bình Tân Hầu lắc đầu: “Bên trong quá mức náo nhiệt.” Nói xong, lại nhìn hai người, “Nhưng mà, yến hội cũng sắp đến hồi cuối, ta hiện tại đi ra, cũng là vì tìm con.”

Nói xong hướng về phía Văn Nhân Cửu, nói: “Mấy ngày này khuyển tử vẫn luôn ở tại Đông Cung của Thái tử quấy rầy, huống hồ nó từ nhỏ đã không có quy củ gì, nghĩ đến thật sự là gây thêm cho Thái tử không ít phiền toái. Nếu khuyển tử trong lúc hầu hạ Thái tử có chỗ nào mạo phạm, mong Thái tử ngàn vạn bỏ qua.”

Văn Nhân Cửu chậm rãi nhìn thoáng qua Lạc Kiêu, sau đó mới đáp lại Bình Tân Hầu: “Lời này phải là Cô nói với Hầu gia. Đoạn thời gian Thế tử ở lại Đông Cung này của Cô, ngược lại là Thế tử vì Cô mà thêm không ít phiền toái mới đúng.”

Bình Tân Hầu khẽ cười, “Chuyện của Thái tử, Kiêu nhi vốn là thư đồng của Điện hạ, dĩ nhiên phải hầu hạ chu toàn, như thế nào lại nói là phiền toái?” Nói đến đây, hơi dừng lại, nhìn Lạc Kiêu, than thở nói: “Chỉ có điều con ở Đông Cung này đã gần một tháng, mẹ con cũng nhớ con đến nghẹn rồi, mấy ngày nay nhìn qua gầy đi không ít.”

Tiểu Hầu GiaWhere stories live. Discover now