Chương 33: Không Chỗ Dựa (3)

895 125 1
                                    

Sáng sớm ngày hôm sau, người của Phụng gia tề tựu đông đủ ở chính đường, bình thường hiếm khi thấy bọn họ ló mặt tới, chẳng qua hôm nay công bố kết quả nghiệm thân, đám người ngồi không ăn bát vàng ưa náo nhiệt mới đến góp vui, nói không chừng có thể cười sau lưng đương gia một trận.

Phụng Khinh Dương mặc một bộ thanh y giản dị, bình thản đứng lối giữa đối diện với chục ánh mắt dò xét.

Dưới sức ép từ đại phu nhân, lão phu nhân không thể không đem chuyện Đàn Nhi ra nói qua loa một lượt. Phụng Khinh Dương phối hợp kéo tay áo, đám người xung quanh tái mặt, thật không nằm ngoài dự đoán.

Đàn Nhi bị hai tên gia nhân lôi vào, bộ dạng thảm không nỡ nhìn, Phụng Kết La kích động thiếu chút nữa kêu thành tiếng.

Phụng Uông nghiêm mặt tra khảo "Nói! Có phải ngươi mua người cường bạo nhị tiểu thư hay không?"

Đàn Nhi ngước đôi mắt trống rỗng lên, trong khoảnh khắc rất ngắn, tưởng như ánh mắt nàng quét qua người đại tiểu thư, thẳng thắn đáp "Phải."

Một tiếng này như thiên lôi đánh thẳng xuống chính đường, Phụng gia tự mình hủy mình, chính là nhục nhã không thể bào chữa. Nhị cô quắc mắt "Ngươi và nàng không có liên hệ gì, nói có kẻ đằng sau chỉ điểm nghe còn thuận tai hơn."

Đàn Nhi không vì lời này mà căm tức, nàng nhắm mắt, trôi chảy kể một câu chuyện cũ, mẫu thân của nàng năm xưa cùng Đậu thị giao hảo, nếu không vì Đậu thị bán đứng báo với đại phu nhân, mẫu thân nàng e rằng đã có thể cùng phụ thân trốn thoát. Nô bộc trong nhà gian díu rồi hoài thai, không dìm sông thì cũng đánh cho sống không bằng chết. Thế mà Phụng Khinh Dương dám mặt dày nhờ cậy đại tiểu thư, tính kế quay về Phụng phủ hưởng phúc, Đậu thị là nha hoàn thiếp thân của đại phu nhân lại dám leo lên giường lão gia, nàng càng nghĩ càng hận. Vì tương lai của đại tiểu thư, vì thù phụ mẫu liền dẫn tới cơ sự này.

Đàn Nhi nói xong, ai nấy đều ngây người, không ngờ tới bên trong còn có uẩn khúc như vậy, nếu không biết còn tưởng rằng lỗi sai thuộc về Phụng Khinh Dương.

"Hôm nay ta có bị đánh chết, thì ngươi, cũng đừng hòng lưu lại Phụng phủ!" Đàn Nhi không chút kiêng kị mắng Phụng Khinh Dương, mặc dù trong lòng biết rõ lấy danh nghĩa Phụng phủ làm chuyện hãm hại người khác chính là vả vào mặt đại tiểu thư, chủ tử của nàng.

Đàn Nhi chủ động chặt đứt mọi mối liên hệ với Phụng Kết La, vừa kéo đẹp lòng đại phu nhân, đại phu nhân thở dài nói "Để nô bộc nảy sinh suy nghĩ không sạch sẽ, hại nhị tiểu thư mất đi danh tiết xác thực là lỗi Phụng phủ quản giáo không nghiêm! Thân làm chủ mẫu, ta đảm bảo Phụng phủ bồi tội không thiếu một phân. Nhưng mà chuyện nhập tịch..."

"Nát bấy rồi còn để nhập tịch khác nào bôi tro trét trấu vào mặt Phụng gia?!" Tam thúc sợ đại tẩu nói không thuận miệng bèn tự mình bổ sung, chẳng may đắc tội lão phu nhân, chén trà nóng bay thẳng tới "Câm miệng!" Tam thúc lập tức giả câm, còn tiếp tục nói mấy lời khó nghe, không chừng lão phu nhân vớ bình hoa bên cạnh ném vỡ đầu.

Lão phu nhân bày tỏ ý tứ Phụng phủ áy náy, nhập tịch cho Phụng Khinh Dương là nên làm, đại phu nhân nhíu mày không vui, Nhị cô nể mặt nhà ngoại của đại tẩu nói giúp "Phụ thân coi trọng tổ chế, nương chẳng nhẽ muốn đi ngược lại? Nếu thật như vậy, Phụng gia về sau còn biết tuân theo cái gì?" Vợ chồng tứ thúc cũng hùa theo, dù sao ngày tháng sau này còn phải nhờ cậy cây to là đại phu nhân.

[12CS - Hoàn] Nguyện Vì Người, Một Đời Trồng Hồng ĐậuDonde viven las historias. Descúbrelo ahora