Chương 16: Tiệc (3)

1.1K 143 3
                                    

Bởi vì việc an bài chỗ ngồi thuộc về nội viện phủ công chúa cho nên Bạch Trường Bình bị tách khỏi sư huynh sư tỷ, cùng Hàn Ngưu Ngọc ngồi chung. 

Ánh trăng vằng vặc, nàng ngơ ngác ngắm nhìn tấm lưng đẹp đẽ của Cẩm Ngư Mộ, không để ý Phụng Tử Phàm nhân lúc đám đông tập trung xem đàn chạy đến bên cạnh nàng.

“Trường Nhi.”

Bạch Trường Bình nghe thấy giọng hắn chỉ bình thản quay sang nhìn một cái.

“Ta đưa nàng đi ngắm cảnh đẹp, có hứng thú không?”

Nàng không hiểu âm luật, ngoại trừ việc ở đây ngây ngốc thì cũng chẳng được tích sự gì, liền đảo mắt tìm Bạch Xử Lang, xác nhận hắn không nhìn tới bên này mới gật đầu cầm một đĩa bánh quế hoa, theo sau Phụng Tử Phàm chuồn êm.

Bọn họ dừng chân trước một bức tường cao độ tám, chín thước. Phụng Tử Phàm khoé mắt lưu quang, nói với nàng “Bám chắc.”

Bạch Trường Bình còn chưa kịp hiểu rõ vấn đề, eo nhỏ đã bị hắn vòng tay ôm lấy,  chẳng mấy chốc cả hai đã an toàn đứng trên đỉnh tường. Bạch Trường Bình ngoại trừ giật mình đôi chút thì cũng không có biểu tình thừa thãi nào khác, điểm này khiến Phụng Tử Phàm ít nhiều thất vọng, hắn còn dám tự đắc cho rằng nữ nhân thích nhất là mấy thứ kích thích.

Người ngoài chỉ biết hắn là công tử bột cả ngày chỉ ăn chơi phách lối, lại không biết hắn sớm đã luyện thành một thân công phu, tuy không thể so sánh với những kẻ lăn lội trong giang hồ nhưng chí ít cũng có thể tự bảo hộ chính mình.

Phụng Tử Phàm kéo Bạch Trường Bình ngồi xuống, phóng mắt ra xa là toàn bộ cảnh đẹp của phủ công chúa, thấp thoáng quang cảnh Bình thành. Đèn lồng rực sáng nở rộ, hoa cỏ men theo gió toả hương, trăng sáng lấp lánh phản chiếu trên mặt ao, xuyên qua những tấm da cá ngũ sắc, yên lặng có thể nghe thấy tiếng đàn như phù vân của Cẩm Ngư Mộ vờn quanh.

Vẻ phồn hoa này, Bạch Trường Bình lần đầu tiên trong đời được ngắm nhìn, khoé miệng bởi vì như thế vô thức kéo thành một nụ cười xinh đẹp.

Tất thảy biểu tình đều được Phụng Tử Phàm tỉ mỉ thu vào mắt “Đẹp không?”

“Đẹp!” Nàng bất ngờ quay đầu cười nói, không gian tĩnh tại, nam tử như uống phải bầu rượu nồng.

Phụng Tử Phàm cảm thấy vành tai nóng lên, xấu hổ quay đi “Nếu Trường Nhi thấy thích, về sau ta đều đưa nàng đi ngắm.”

Bạch Trường Bình “Ừm” một tiếng đáp ứng, tiếp theo lấy một cái bánh quế hoa đưa đến trước miệng hắn “Mau ăn đi.”

Hắn ngẩn ra, nàng giải thích “Nương nói người khác làm cho mình điều gì, mình đều phải báo đáp.”

Phụng Tử Phàm bật cười trêu chọc “Báo đáp thế này có chút không thoả đáng đi.” Nhưng nàng căn bản không hiểu phong tình, hắn nói xong liền cảm thấy ngượng miệng “Cảm ơn.” 

Bánh quế hoa vừa vào miệng đã tan, mang theo vị ngọt lan tràn cuống họng.

“Trường Nhi, quan hệ giữa nàng và đại sư huynh bình thường đều rất tốt sao?”

[12CS - Hoàn] Nguyện Vì Người, Một Đời Trồng Hồng ĐậuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ