Chương 89: Tàng Tâm (3)

677 118 14
                                    

Đoàn long xa sau nửa tháng di chuyển liên tục cuối cùng dừng dưới chân núi Vân Túc, vì để tránh hiềm nghi, Bạch Thuỵ Chương chủ ý tổ chức bữa tiệc linh đình, truyền ra bên ngoài nói là mời bằng hữu tới ăn mừng Vân Túc sơn trang lấy lại thể diện trước Bạc lâu, giành đan Dẫn Khí về tay.

Trước đó ba ngày, Ám Vệ quân tản khắp các ngóc ngách, theo chỉ dẫn của Nam Phong Tử Phàm tìm kiếm cửa vào thông đạo. Hắn bận rộn đến mức vừa nhấc bát cơm lên đã có người chạy vào báo cáo tình hình, lại phải đứng dậy đi xem.

Vốn định bụng qua tìm Bạch Trường Bình, dù sao cũng đã lâu không gặp nàng, song mấy lần chuẩn bị cất bước thì bị ngăn cản, thành thử hai người chỉ cách nhau một sân viện nhưng lại giống như hai dòng bình thuỷ chảy ngược chiều.

Đêm nay tiền sảnh Vân Túc tổ chức tiệc rượu, Nam Phong Tử Phàm uống vài chén lấy lệ rồi chớp cơ hội kéo tay Hàn Mã Hiên vòng ra cửa ngách chuồn đi. Hai người bàn tính âm thầm lên tiên động gặp Lệ Minh Phong, còn nhớ lúc trước A Xú để lại ám hiệu chính là ý tứ này.

Đi ngang qua cửa viện trồng hoa tử vi, trời đêm lất phất tuyết trắng, hắn nhác thấy bóng ai áo đỏ nằm gục trên chiếc bàn đá ba chân, bình rượu trượt từ tay nàng rơi xuống đất, một cảnh đượm buồn. Trong lòng ngờ ngợ, nhưng Hàn Mã Hiên lại vội kéo tay hắn đi tiếp.

Bọn họ trốn sau bức tường khuất sáng, đằng trước hai quan binh mặc giáp phục phản chiếu ánh bạc, Hàn Mã Hiên vỗ vai Nam Phong Tử Phàm: "Chi bằng đánh ngất rồi cướp y phục?"

Nam Phong Tử Phàm tỏ vẻ khó tin: "Huynh có bản lĩnh này sao ta không biết?"

Hàn Mã Hiên ngẫm lại tự thấy ngượng miệng, dù sao người ta cũng là Ám Vệ được huấn luyện bài bản, hai công tử bột trói gà không chặt xông ra đó không cần nghĩ cũng biết trước kết quả.

Bàn tay nào thò ra khỏi bóng tối vỗ vai hắn, cũng may Nam Phong Tử Phàm kịp bịt miệng vị huynh đệ của mình. Người tới là một quan binh trông nhỏ thó, chỉ đứng đến vai Hàn Mã Hiên, hắn đưa hai bộ giáp phục, nói: "Hàn công tử và thần ở lại canh chừng, xin điện hạ yên tâm."

Hàn Mã Hiên chớp mắt mấy lần vẫn không nhận ra, lại nghe giọng Nam Phong Tử Phàm bình thản vang bên tai: "A Xú."

Thầm khen ngợi cô nương này không chỉ giỏi thuật dịch dung, giả giọng đàn ông cũng rất tốt. Nhìn bóng huynh đệ dần khuất, quay qua phát hiện hai tên quan binh vừa rồi đã nằm lăn quay dưới đất, hắn tự giác cách xa A Xú hai bước.

A Xú dở khóc dở cười, tóm tay hắn kéo ra ngoài: "Bọn chúng hôn mê ít nhất cũng nửa canh giờ, công tử chịu khó đeo cái này một lúc."

Hàn Mã Hiên giơ lớp mặt nạ da người mỏng hơn tờ giấy, ngoái đầu nhìn nàng hai tay xách cổ hai tên quan binh lôi vào góc khuất: "Ấy khoan... ta không biết đeo..."

...

Trời đêm không sao, gió lạnh thốc vào mặt, Bạch Trường Bình vẫn uể oải gục đầu trên chiếc bàn tròn ba chân. Nàng đã uống cạn ba bình rượu, lúc đầu lưỡi nếm vị đắng ngắt, nhưng cố nuốt vài lần, chẳng mấy chốc liền uống đến nghiện.

Chợt hiểu ra rượu có thể khiến con người quên đi sầu khổ, Yết Phi tỷ tỷ mỗi khi buồn phiền đều trốn trong góc bếp uống một mình, thậm chí tam sư thúc bình thường hay cười hi hi ha ha cũng đã làm bạn với rượu mấy chục năm. Mà nàng đến tận bây giờ mới biết được cái hay của nó.

[12CS - Hoàn] Nguyện Vì Người, Một Đời Trồng Hồng Đậuजहाँ कहानियाँ रहती हैं। अभी खोजें