Chương 14: Tiệc (1)

1.3K 148 0
                                    

"Không làm phiền thiếu gia nữa." Nha hoàn một bên khách sáo nói, một bên ý tứ kéo tay áo Bạch Trường Bình.

Phụng Tử Phàm giả điếc bám lấy nàng, tiểu cô nương vô tâm vô phế lại càng không bày tỏ ý kiến, dẫn đến bầu không khí dần trở nên ngột ngạt.

"Trường Nhi!"

Sau lưng bọn họ đi tới một đám người, nhìn lại thì ra là đại tiểu thư, Bạch công tử cùng vài gia nhân. Tầm mắt Bạch Xử Lang thoáng rơi trên cánh tay Bạch Trường Bình, thấp giọng gọi nàng.

Bạch Trường Bình nghe tiếng liền vứt bỏ nam tử bên cạnh, trực tiếp chạy đến kéo tay áo đại sư huynh "A Lang, bánh quế hoa của Trường Nhi."

Phụng Tử Phàm bối rối hạ cánh tay đang giơ giữa không trung, cúi đầu thi lễ. Phụng Kết La trên đường về tư phòng trùng hợp chạm mặt Bạch Xử Lang, hai bên khách sáo qua lại, rốt cuộc cũng tìm được thời điểm thích hợp để rời đi. Nàng nói thêm mấy câu thì lôi kéo Phụng Tử Phàm cáo từ.

Chờ tỷ đệ Phụng gia khuất bóng, Bạch Xử Lang mới tinh ý nhìn thấy góc váy Bạch Trường Bình ướt nước, ánh mắt hắn trầm trọng liếc qua, nha hoàn bị doạ sợ đành phải thành thật khai báo. "Bạch cô nương nói buồn chán muốn ra ao xem cá, tiểu nhân cũng là vạn bất đắc dĩ."

Bạch Trường Bình bị vạch trần vừa sợ vừa tức, giống như đứa trẻ bị lừa mất kẹo mắng nha hoàn "Tỷ tỷ nói không giữ lời, tỷ tỷ là người xấu!"

"Được rồi." Bạch Xử Lang nghiêm khắc đánh gãy lời nàng, dù sao người ta cũng là hạ nhân của Phụng phủ, nên nể mặt thì nể mặt "Đã làm phiền cô nương."

Nha hoàn biết mình không có việc gì mới dám lén lút thở ra một hơi, vị Bạch công tử này nhìn thì lịch sự, kì thật dáng vẻ lúc tức giận cũng rất doạ người "Nếu không còn việc gì, tiểu nhân xin lui."

Bạch Trường Bình thận trọng đánh giá sắc mặt của Bạch Xử Lang. Dạo gần đây chuyện không vui lũ lượt tìm đến, hắn thừa nhận đã không ít lần nổi nóng với nàng, không nghĩ tới nàng lại nảy sinh tâm lí sợ hãi. Thật là, hắn thu hồi tâm thần vươn tay xoa đầu nàng "Không có lần sau."

Bạch Trường Bình ngoài ý muốn ngẩn ra, nàng còn tưởng hắn sẽ cau mày, sau đó dạy bảo nàng một phen. Nhưng hắn lại thật dễ tính bỏ qua, cùng lắm là ánh mắt lưu lại cánh tay nàng lâu hơn một chút, nói nàng thay y phục tránh cảm lạnh.

Hắn không giận nàng cũng vứt luôn chuyện ra sau đầu, lập tức quay về thương nhớ bánh quế hoa.

Bạch Xử Lang bị nàng chọc cười, ngón tay thon dài chỉ chỉ căn phòng nhỏ sáng đèn "Muội mau thay y phục của muội, sau đó ngoan ngoãn lên giường ngủ, ngày mai ta sẽ bảo sư tỷ mang qua. Bánh quế hoa ăn đêm không tốt."

Bạch Trường Bình bĩu môi "Trường Nhi mới không thèm, Phụng... Cái gì mà Phàm... Phàm nói ngày mai sẽ đưa Trường Nhi đi phủ công chúa xem thật nhiều cá, ăn thật nhiều bánh quế hoa kìa!"

Cả đoạn đường cùng Phụng Tử Phàm nói chuyện giao lưu, nàng phát hiện con người hắn rất thú vị, mỗi lời hắn nói mỗi chuyện hắn kể đều mới mẻ thu hút. Nhưng mà nàng trí nhớ kém, nghe tai này ra tai kia, khó trách nhớ không nổi tên người ta.

[12CS - Hoàn] Nguyện Vì Người, Một Đời Trồng Hồng ĐậuWhere stories live. Discover now