Chương 67: Dưới Gốc Xoan Đào (2)

750 107 13
                                    

Ngày thứ ba Hồng nương ra cửa mua đồ, quá giờ chiều vẫn chưa thấy về.

Chân váy hoa lê loạt xoạt quét đất, trong ánh sáng yếu ớt của buổi chiều muộn, Hồng nương dần tỉnh lại, phát hiện bản thân đang bị trói chặt vào gốc cây xoan đào. Gió thổi những tán lá kêu xào xạc, nàng ta kinh hãi nhìn hai người đàn ông mặc đồ đen đứng chắn trước mặt, bọn họ tách ra để lộ thân hình nữ tử mảnh mai, đôi mắt hạnh trong vắt như nước hồ thu, Hồng nương lập tức nhận ra ngay.

Nữ tử thong dong lại gần, vừa giải huyệt, Hồng nương liền ra sức hít thở "Nhị tiểu thư?"

Chuyện đầu tiên Phụng Khinh Dương làm sau khi kết thành giao dịch chính là bắt cóc Hồng nương.

"Nhị tiểu thư, người đây là...?"

Trong lòng Hồng nương cảnh giác, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai người đàn ông kia đã lôi tới một người khác, hắn nằm phủ phục dưới đất, tựa hồ đã chết. Phụng Khinh Dương hơi nghiêng đầu nhìn ánh sáng cuối ngày sắp sửa biến mất, nói "Một nha hoàn từng làm trong viện nãi nãi, họ Ngô, nàng ta thừa nhận đêm chùa Tự Vọng xảy ra hoả hoạn mười mấy năm trước trông thấy người lén lút rời khỏi phòng mẫu thân con. Hồng nương, có gì muốn giải thích chăng?"

Nàng nói liền một hơi dài, Hồng nương vừa nghe, khuôn mặt vốn đã tái càng thêm tái nhợt "Nhị tiểu thư nói gì... Ta không hiểu."

"Vậy sao?" Phụng Khinh Dương giơ ra tờ khai của Ngô thẩm, giấy trắng mực đen, bên trên còn đóng dấu tay "Tất cả chuyện này, đến cuối cùng là muốn chừa cho mình đường lui, muốn con hoài nghi đại phu nhân?"

Hồng nương đánh chết không nhận "Đêm đó ta vẫn luôn túc trục bên cạnh lão phu nhân, nhị tiểu thư sao có thể hồ đồ đi tin lời một kẻ hầu?"

Ánh mắt Phụng Khinh Dương dừng trên mặt sát thủ dưới chân, miệng hơi nhếch lên "Chỉ thị cho hắn truy sát con và mẫu thân là một nam nhân đứng tuổi, mu bàn tay có vết bỏng nặng lâu năm, thiết nghĩ khắp Phụng phủ chỉ duy mình Nhậm quản sự trùng khớp, vả lại hai người là phu thê, một bên thân tín của nãi nãi, một bên trung thành với phụ thân. Con càng nghĩ càng cảm thấy thấy hợp lí, bèn sai người đối chứng ghi chép hành trình ngược bắc của phụ thân năm đó, mười lăm tháng mười khởi hành, khách trạm gần nhất chỉ tốn nửa ngày đường, thương đội cả thảy ba mươi người, thuê tám phòng, mỗi phòng bốn người, một phòng trên lầu cao nhất cho hai người, nhưng phải đến mười bảy mới thấy phòng hai người nhận khoá. Hồng nương nói thử, hai ngày này phụ thân và Nhậm quản sự đã đi đâu?"

Sổ sách ghi chép hơn chục năm sớm đã phủ bụi, không ngờ lại có người nghĩ đến chi tiết này. Hồng nương trợn mắt nín thở, mất hồi lâu mới định thần "Trước khi xuất phát lão gia đến thăm nhà một người bạn đồng liêu, chậm trễ cũng không có gì lạ."

Làm việc cho Hình tự trước nay chưa từng là những kẻ vô dụng, câu trả lời của Hồng nương vì vậy đã nằm trong dự liệu của nàng "Người bạn đồng liêu Hồng nương nói là đương gia Hạ phủ đúng không? Hạ phu nhân khi đó lâm bồn, phụ thân quả thật sang thăm hỏi, nhưng chỉ lưu lại nửa ngày, trời vừa tảng sáng đã rời đi rồi."

[12CS - Hoàn] Nguyện Vì Người, Một Đời Trồng Hồng ĐậuWhere stories live. Discover now