Chương 65: Hội Hoa Đăng

738 123 23
                                    

Phụng Kết La năm tuổi đã yêu thích hương liệu, mười tuổi theo cha đến xưởng làm việc. Nàng không giống những nữ tử khác dùng nhiều năm thanh xuân để chờ gả, trong lòng nàng cũng chưa từng mảy may nảy sinh ý nghĩ sẽ yêu thương một nam tử. Thời gian lặng lẽ trôi, đêm đó ở phủ công chúa, dẫu chẳng phải rằm, trăng vẫn rất sáng, sáng tới độ giúp nàng nhìn rõ dung mạo người ấy, hắn kéo mạnh nàng vào lòng, cứu nàng khỏi tay sát thủ.

Nàng nhận ra kì thật bản thân chưa từng dành tâm tư quan sát một ai đó, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng đã nhớ rõ hắn. Phụng Khinh Dương nhắc nhở, nàng và hắn thuộc hai thế giới khác biệt, hắn sẽ không vì nàng chui vào cái lồng tứ hợp viện. Mà nàng, cũng không thể vì hắn từ bỏ Phụng phủ.

Một con đường đã biết trước là ngõ cụt, hà cớ phải tiếp tục đâm vào. Phụng Kết La nhìn rõ hết thảy nhưng lại chần chừ lưỡng lự, trước ngày hắn rời khỏi Phụng phủ, nàng đã đem thanh chuỷ thủ ấy hoàn trả, tự mình chặt đứt đoạn tình cảm mơ hồ này. Đến mãi sau, hạt vụn ở trong tim mới triệt để bị nghiền nát.

Bát hàng đấu kết thúc, Phụng Kết La ép bản thân bận rộn, quên đi những thứ đáng phải quên. Thoáng chốc đã đến hội hoa đăng, Hàn Mã Hiên giống như con chim sáo bay tới nhà nàng hót líu lo, lôi kéo tỷ muội nàng ra ngoài chơi, hoà giữa dòng người đổ xuôi ra hồ nhân duyên.

Hội hoa đăng tổ chức hàng năm là một dịp hiếm có, cốt để nam thanh nữ tú gặp gỡ, mấy người bọn họ không muốn gây chú ý nên lựa chọn đi bộ. Trăng tròn vành vạnh, mơ màng thả xuống lớp màn trắng nhạt, đèn lồng cách một quãng treo một cái, các cửa tiệm cũng nhân cơ hội bày sạp, nhìn qua hầu hết là bán đồ đôi.

Người trên phố ngày một đông đúc, Hàn Mã Hiên sợ nàng lạc, suốt dọc đường vẫn nắm chặt cổ tay nàng không buông, Phụng Kết La nhìn hắn hưng trí bừng bừng hướng về phía trước, vốn muốn rút tay, chẳng biết nghĩ như thế nào, lại thôi.

Nam Cung Sư vẫn như mọi khi làm cái đuôi nhỏ của Phụng Tử Phàm, đi đường không chịu nhìn, cũng may bên cạnh có Cự Phong bộ dáng vô cùng doạ người, mới miễn cưỡng tạo cho nàng một khoảng trống.

Mắt thấy đệ đệ bị quấn chân, người làm tỷ tỷ như Phụng Khinh Dương lại cố ý thả chậm cước bộ, ở sau lưng hắn che miệng cười cợt nhả.

Hàn Ngưu Ngọc vận thanh y nhẹ nhàng, bên ngoài khoác thêm áo choàng mỏng, chân váy thêu hoa mai đỏ. Phức Nhi thấy tiểu thư chỉ cười không nói, nghĩ tới người sáng dậy hai mắt sưng húp, bảo nàng dặm phấn kĩ một chút. Phức Nhi theo tiểu thư từ nhỏ, chưa từng thấy người tiều tuỵ đến mức này, nhưng mà tiểu thư không chủ động kể, nàng cũng chẳng dám hỏi.

Phức Nhi mải suy nghĩ, suýt thì đụng phải lưng Hàn Ngưu Ngọc. Tiểu thư dừng chân nhìn chằm chặp vào một sạp hàng, nàng dõi theo hướng đó, là một chậu hoa sứ nhỏ xinh, bên trong nhánh cây giả được gọt đẽo từ gỗ mộc.

Thật là một vật tầm thường, lòng Phức Nhi chê bai, nhưng vì muốn dỗ dành tiểu thư mà nhanh tay móc hầu bao. Hàn Ngưu Ngọc đoán được, liền giơ tay ngăn lại "Bỏ đi... Chỉ là một món đồ trông giống mà thôi."

Giống hệt, nhưng không thể thay thế.

Thoáng chốc bọn họ đã tới ven hồ, mặt nước dập dềnh thả trôi hoa đăng, mang theo tâm nguyện chở ra giữa dòng, từ trên cao nhìn xuống tựa hồ những đốm lửa thắp sáng một vùng nước.

[12CS - Hoàn] Nguyện Vì Người, Một Đời Trồng Hồng ĐậuWhere stories live. Discover now