Ngoại Truyện 6 (Toàn văn hoàn)

566 60 7
                                    

Hai tháng sau, dưới sự chứng kiến ​​của người thân và bạn bè, Tống Tinh và Bạch Phương Thần cuối cùng cũng tổ chức đám cưới trên một hòn đảo xinh đẹp.

Chiếc váy cưới mà Tống Tinh mặc do chính tay cô thiết kế, dưới bàn tay của chuyên gia trang điểm chuyên nghiệp, chiếc váy cô dâu trông tươi tắn và duyên dáng, phảng phất nét thanh khiết và thiêng liêng. Ngay khi cô bước ra khỏi phòng thay đồ, ánh mắt của mọi người đều vô thức bị cô thu hút.

"wow, tỷ tỷ đại nhân quá xinh đẹp, như tiên giáng trần, anh rể thật là có hỏa nhãn kim tinh..." Cung Trường Trương ghen tị nhìn người đàn ông mặc vest trắng bên cạnh Tống Tinh. Tuy rằng Bạch Phương Thần tính cách hướng nội, nhưng nhìn thấy người khác lúc này có dịp vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười rõ ràng.

Cậu ta cùng hai chị em Tống Tinh và Tống Mặc trưởng thành, từ trước đến nay luôn cảm thấy Tống Tinh là một nữ hán tử, chưa bao giờ có dịp thấy, hóa ra Tống Tinh cũng có mặt tính cách dịu dàng ấm áp như bây giờ.

Hắn đúng là xứng đáng được độc thân.

“Tất nhiên rồi, có thể cưới được chị gái tôi là phúc của anh ấy.” Tống Mặc đắc ý gật đầu. Có một Tống Tinh ưu tú như hôm nay đều là do chị gái cậu từ hai bàn tay trắng nỗ lực đi lên. Người ta vẫn thường nói, phụ nữ tự tin là người xinh đẹp nhất. Mấy năm nay, người theo đuổi Tống Tinh nhiều vô số kể, trưởng thành có, thiếu niên có, giàu có, ưu tú đều đủ cả. Nếu không Bạch Phương Thần cũng đâu hoang mang lo lắng mà vội vàng cầu hôn, muốn sớm đưa cô về nhà, cho cô một danh phận rõ ràng, chính thức sở hữu cô.

Cung Trường Trương chăm chú nhìn đôi tân lang tân nương tình nồng ý ngọt, cũng nhanh chóng phát hiện ra: "Này, nhìn bên kia!"

Ánh mắt của Tống Mặc vốn đã đặt trên Nhiếp Tử Dạ, người hôm nay là phù rể cho Bạch Phương Thần, vội lắc lắc đầu, nhìn qua phía Cung Trường Trương chỉ: "Ở đằng kia có chuyện gì vậy?"

“Ba mẹ cậu.” Cung Trường Trương ánh mắt thông cảm nhìn cậu.

Tống Mặc nhìn theo nhìn theo ánh mắt hắn, thấy ba mẹ Tống đang đứng ở hàng ghế đầu lau nước mắt, Tống Tinh vẻ mặt bất lực, không biết nói với họ điều gì, kết quả là hai tuyến nước mắt hai người dường như không thể dừng được, càng khóc nhiều hơn. .

“Tôi qua đó xem một chút.” Tống Mặc nhanh chóng nói.

Trải qua nhiều chuyện, Tống Mặc rốt cuộc hiểu được thế nào là tiền nhân hậu quả, không khỏi cảm thấy đau đầu.

Thực ra, cũng không phải là vấn đề gì lớn, chẳng qua là ba mẹ Tống không nỡ rời xa con gái, nhìn đứa con mà ông bà chăm nom từ nhỏ đến lớn lấy chồng, trong lòng có một nỗi xót xa không diễn đạt được thành lời. Chỉ là cách thức biểu đạt của hai người họ có chút đặc thù, nước mắt ngắn dài như vậy dễ khiến người ta hiểu nhầm.

Tống Tinh cũng nói với họ rằng sau khi kết hôn, cô sẽ thường xuyên trở lại thăm họ, rảnh rỗi sẽ đưa họ đi du lịch, càng khiến ba mẹ Tống cảm động hơn, đồng thời hối hận vì trước đây đã không dành thời gian cho cô nhiều hơn. Con gái như một chiếc gối êm, để cha mẹ gối đầu lúc về già, con gái họ lại thực sự vô cùng chu đáo!

[Trans] EM TRAI NỮ CHÍNH- NHỤ GIANG [Xuyên Sách] [HOÀN]Where stories live. Discover now