🌷🌷🌷 Chương 130: NT5 🌷🌷🌷

3.3K 231 17
                                    

Trong phòng rất yên tĩnh.

Lục Tuyệt đang sốt, mặt anh đỏ ửng, nóng ran, tay Ninh Tri bị ép phải dán sát mặt anh, cảm xúc mềm mềm nóng nóng khiến cô cảm thấy mình như bánh bao sữa đậu mới ra lò.

Trong đôi mắt ướt át, đen láy của anh phản chiếu bóng hình cô.

"Làm nũng cũng vô dụng thôi." Ninh Tri cứng rắn nói: "Mau ngủ đi."

Cô rụt tay về, lòng bàn tay vẫn còn sót lại cảm xúc vừa nóng vừa mềm.

Lục Tuyệt không đáp lời.

Ninh Tri kéo chăn lên phủ thẳng lên đầu Lục Tuyệt: "Ngủ."

Lục Tuyệt thò đầu ra khỏi chăn, tóc mái một giây trước vẫn còn dán sát trán, chớp mắt đã rối tung lên, anh chớp chớp đôi mắt đen láy, có hơi tủi thân nhìn Ninh Tri: "Nóng."

Bây giờ đang là mùa hạ, mà Ninh Tri lại đắp cho Lục Tuyệt một chiếc chăn dày cộp, anh bí hơi tới mức khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên, trên trán cũng chảy đầy mồ hôi.

"Nóng mới có thể toát mồ hôi được." Ninh Tri hỏi anh: "Anh khát không?"

Lục Tuyệt gật đầu.

Ninh Tri đứng dậy đi rót cho Lục Tuyệt một cốc nước ấm: "Nước không nóng đầu, anh đang sốt, nên uống nhiều nước hơn."

Lục Tuyệt để đầu tóc rối bù trông rất ngốc, anh ngồi dậy, nhận lấy cốc nước Ninh Tri đưa tới, hai tay anh bưng cốc nước, uống vài hớp đã hết sạch.

Ninh Tri nhận lại chiếc cốc không, cô nói: "Anh mà còn không ngủ là tôi đi ra ngoài đấy." Cô ở đây thì Lục Tuyệt chỉ lo nhìn cô, hoàn toàn không chịu nghỉ ngơi.

Lục Tuyệt vội vàng nằm xuống: "Tri Tri đừng đi, anh ngủ đây."

Ninh Tri nhìn anh.

Lục Tuyệt hết cách, sau cùng vẫn nghe lời nhắm mắt lại ngủ.

Trong phòng rất yên tĩnh, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng Lục Tuyệt hít thở nhẹ nhàng vang lên trong phòng.

Ninh Tri vươn tay hươ huơ trước mặt Lục Tuyệt, xác nhận rằng anh đã ngủ rồi.

Ngay cả khi ngủ môi Lục Tuyệt cũng hơi mím lại, khuôn mặt anh tuấn sạch sẽ lộ ra vẻ ngoan ngoãn, Ninh Tri không kiềm được giơ tay ra vuốt ve đầu tóc rối tung của Lục Tuyệt rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Cửa bị đóng lại.

Lục Tuyệt mở mắt ra, đôi mắt đen láy sáng bừng, hai má từ từ đỏ bừng lên.

Tri Tri sờ anh.

Sau khi ăn cơm tối xong, Lục Tuyệt không muốn đi về, anh vừa ốm yếu lại vừa đáng thương nhìn Ninh Tri: "Tri Tri, anh không về, muốn ở với Tri Tri."

"Tôi không cần anh phải ở bên cạnh, anh về nghỉ ngơi cho khỏe đi, nhớ uống thuốc đúng giờ."

Lục Tuyệt không trả lời, anh vẫn chưa hết sốt, khuôn mặt anh tuấn vẫn còn ửng đỏ, đôi mắt đen láy yên lặng nhìn Ninh Tri, đáy mắt toàn là khát vọng.

Trái tim Ninh Tri run lên, tim cô lập tức mềm nhũn.

Cô quay người đi lên lầu: "Tùy anh."

NỮ PHỤ ĐÀO HÔN KHÔNG CHẠY NỮAWhere stories live. Discover now