Phiên ngoại. Umbrella Leaf (2)

308 33 4
                                    

05.

Sau lúc đó, Vương Nhất Bác chỉ có tìm kiếm thông tin về Tiêu Chiến trên Weibo, nhưng cũng rất ít, bởi vì Tiêu Chiến không phải là người thích buôn chuyện, có khi bài đăng trên Weibo cũng chẳng đâu vào đâu, làm người xem khó hiểu.

Cậu đành phải chắt lọc từ các bài đăng gốc trên Weibo ra một ít tin tức, chẳng hạn như anh sắp xuất bản cuốn sách mới, đang cùng biên tập tranh cãi xem có cần tổ chức một ngày hội ký tên không, bộ dạng phiền muộn oán giận đó không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu; chẳng hạn như nửa đêm hai giờ sáng còn không ngủ được, đăng lên một chữ "Aizz", có một số bình luận hỏi anh làm sao vậy, Tiêu Chiến liền trả lời mất ngủ.

Vương Nhất Bác cũng là ngày hôm sau mới nhìn thấy, giấc ngủ Tiêu Chiến hình như lúc nào cũng không tốt lắm, điều này làm cho cậu có chút lo lắng, nhưng ngoại trừ một câu nhạt nhẽo "chú ý thân thể", cái gì cậu cũng không giúp được anh.

Còn rất nhiều rất nhiều. Nhìn thấy Tiêu Chiến chia sẻ về thời tiết, cậu sẽ theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ; thấy Tiêu Chiến chia sẻ về phim ảnh, cậu sẽ bớt thời gian xem đi xem lại bộ phim đó; thấy Tiêu Chiến chia sẻ về đồ ăn, cậu sẽ từ đó phán đoán xem khẩu vị của Tiêu Chiến như thế nào.... Thời gian lâu rồi, đến Vương Nhất Bác cũng phải khinh thường chính bản thân mình, thậm chí không rõ mình làm như vậy thì có ý nghĩa gì.

Nhưng thích đã thành thói quen, dường như không cần có bất kì ý nghĩa nào cả.

Cậu biết Tiêu Chiến vẫn luôn ở Yến Bình, cậu đã từng lần theo dấu vết của anh qua một số bức ảnh, đi bộ qua rất nhiều lần con đường anh từng đi, nhưng mà cậu không gặp được anh, cho dù là ngày nắng hay mưa cũng thế.

Đúng vào lúc cậu cho rằng mình không bao giờ có thể gặp lại anh nữa, thì đột nhiên vào một ngày nào đó, lúc đi ngang qua công viên kia, cậu loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng Tiêu Chiến ở khá xa.

Tiêu Chiến còn tưởng mình nhìn lầm rồi, sửng sốt hồi lâu mới lấy hết can đảm đến gần. Trên mặt đất phủ một tầng lá mùa thu rất dày, dẫm lên liền gây ra tiếng xào xạc, động tĩnh này có chút lớn, dường như e sợ bị phát hiện, cho nên cậu lại ngừng bước, cứ như vậy mà lẳng lặng đứng cách đó không xa, nấp sau một thân cây, yên lặng nhìn anh.

Vương Nhất Bác lại một lần nữa khinh thường chính mình, hành vi như vậy có khác gì kẻ biến thái bám đuôi người khác? Sao cậu lại nhát gan như vậy, không dám đi qua chào hỏi anh một câu? Chỉ là chào hỏi một câu mà thôi, cũng khó như vậy sao?

Cậu vô thức cào vào cái cây trước mặt, rất nhiều mảnh vụn khô khốc dính vào móng tay.

Rồi sau đó, cậu nhìn thấy Tiêu Chiến kéo một mảnh vỏ cây từ cây bạch dương bên cạnh xuống, lại lấy từ trong túi ra một chiếc bút, cúi đầu viết cái gì đó lên vỏ cây. Có lẽ là vỏ cây quá thô ráp, cho nên chữ viết của anh cũng đứt quãng, viết thật sự rất chậm. Vương Nhất Bác cứ nhìn như vậy, nhìn thấy một lá cây bị gió thổi xuống, lãng đãng bay rồi rơi lên tóc Tiêu Chiến.

Cậu thất thần nghĩ, có lẽ cậu có thể đi qua nói với anh, trên tóc anh có một chiếc lá cây, nếu Tiêu Chiến không ngại, cậu còn có thể giúp anh lấy xuống.

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Apr 08 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

[BJYX-Edit] 21 Ngày (Hoàn) Where stories live. Discover now