Chương 24

262 2 0
                                    

Sáng sớm hôm sau, Thụy Thụy được ông nội đưa về nhà.

"Thụy Thụy, chuyện gì không vui như vậy?" Ông nội thấy cháu gái từ sáng tinh mơ đã chu miệng, trên đường đi theo hỏi.


"Hừ!" Thụy Thụy quay mặt. Nó không vui, rất không vui, mẹ đi công tác, ba lại bỏ nó đi chơi, làm hại nó phải đơn độc đến nhà ông nội tá túc.


"Ba!" Nó về nhà liền tức giận hét to trong phòng khách.


Nhưng mà, cửa phòng vẫn đóng. Ba sẽ không đi cả đêm không về chứ? Thụy Thụy nhất thời bắt đầu nôn nóng.


Bé bự cùng lớp vì ba có gia đình khác bên ngoài, mẹ đã ly hôn với ba, hai người đánh nhau hàng ngày, kết quả bé bự bị nhịn đói thành bé còm, còn phải mặc quần áo bẩn xám ngắt đến trường mỗi ngày. Từ đó về sau, bé bự luôn hù dọa nó, ba Thụy Thụy đẹp trai như thế, sớm hay muộn cũng bị phụ nữ hư bên ngoài bắt cóc. Cho nên, mẹ không ở nhà, nó muốn chịu trách nhiệm, lúc nào cũng nhìn ba chằm chằm, tránh để ba phạm sai lầm đó.


"Ba!" Thụy Thụy đẩy cửa phòng ba ra, nhưng lại phát hiện chỉ trống trơn. Nhất thời, nó càng hoảng.


"Ông nội, ông nội, ba còn chưa về nhà, nhanh gọi cho ba đi ông, để ba về mau!" Nó vội chạy đi.


Nói nó muốn đi học không được rồi, vậy nói Thụy Thụy ốm đi, dù sao nhất định phải để ba về nhanh, để tránh ba bị phụ nữ xấu bên ngoài bắt cóc!


"Việc này..." Ông nội khó xử.


Chẳng may gọi đến người phụ nữ khác nhận điện thì sao? Con mình như thế nào, nó làm gì ông đều rõ, nhưng ông cũng không muốn tổn thương tâm hồn cháu gái đâu.


"Ông nội không gọi thì cháu gọi!" Thụy Thụy cầm lấy điện thoại, đã muốn bấm số. Cùng lắm thì, nó giả vờ đáng yêu một chút, ốm đi.


"Thụy Thụy." Trong phòng truyền ra tiếng gọi rất nhỏ.


Nhưng mà Thụy Thụy thính tai vẫn nghe thấy. Mẹ? Mẹ ở nhà à! Cả người Thụy Thụy cũng nhảy dựng lên, hưng phấn chạy vào phòng. Một tuần không gặp, nó nhớ mẹ nhiều lắm đó!


Cửa phòng luôn luôn không khóa, nó lanh lợi xông vào: "Mẹ, con muốn..."


Nhưng mà, ngồi trên giường, quần áo mẹ hơi nhăn, lại làm một động tác "suỵt" với nó, ý bảo nhẹ giọng một chút. Thụy Thụy kỳ quái, tập trung nhìn vào, phía sau đầu gối mẹ có một người đàn ông đang nằm úp, cánh tay người đàn ông kia còn đang ôm eo mẹ, ngủ rất ngọt ngào.


"Ba!" Thụy Thụy cảm thấy vô cùng vui vẻ. Thì ra ba không đi chơi, mà ở chung với mẹ!


Thụy Thụy đang muốn tiến lên, nhưng bị Dư Vấn ngăn lại đúng lúc, cô kéo chăn, "Ba con còn đang ngủ, đừng chạm vào ba nhé." Hạ Nghị được đắp chăn, không để cho con gái thấy thân người trần như nhộng.



Từ khi con gái vào phòng, cuối cùng cô cũng nghe thấy giọng con. Nhưng... cô vội vàng mặc quần áo.


Đêm qua, trước nửa đêm vẫn bình an vô sự, về sau trong lúc mơ màng, cô tìm kiếm theo thói quen, muốn đắp chăn cho con gái, không ngờ, lại sờ làm cho Hạ Nghị tỉnh. Kết quả... Sau khi bị đánh thức, anh xoay người trực tiếp đè lên cô, đưa vật nam tính của mình, không hề báo trước dịu dàng tiến vào chỗ sâu nhất trong cô, tạo ra trận triền miên thứ hai. Dây dưa dây dưa... Cuối cùng, hai người cũng không kịp lau mình, liền chìm vào giấc ngủ.


Mộ Phần Trái Tim- Đản Đản 1113Where stories live. Discover now