20. Một giấc mơ sữa

4.6K 363 350
                                    

Thu phong thu vũ sầu sát nhân.

Khánh Quốc vào tháng mười mưa dầm rả rích, toàn bộ Kinh Đô chìm trong biển nước, biến thành một tòa thành trì mất đi màu sắc sặc sỡ vốn có. Vạn vật ảm đạm mịt mờ, ánh nắng bị che khuất bởi những áng mây đen dày đặc, chỉ có vô vàn hạt mưa lất phất trải dài giữa trời và đất, tựa như một tấm màn kiên cố, vững vàng bao bọc lấy người dân trong thành.

Trước khi kết thúc ở cữ sau sinh, vết thương trên người vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, Ngôn Băng Vân đã nhậm chức thống lĩnh Tứ xứ ở Giám Sát Viện. Tứ xứ trước đây do Ngôn Nhược Hải quản lý, quy tắc mẫu mực, thanh liêm ngay thẳng. Sau này khi lên chức gia gia, lão ngày ngày ở trong Ngôn phủ thảnh thơi nhàn hạ, cầm kẹo dỗ cháu, đọc sách đánh cờ, cởi bỏ chức vụ nặng nề của Giám Sát Viện, cuộc sống tương đối vui vẻ.

Nhưng đối với Ngôn Băng Vân mà nói, mọi thứ vốn dĩ không dễ dàng như vậy. Trước đây, y ẩn nấp ở Bắc Tề ba năm, tách rời triều đình Nam Khánh quá lâu, công việc của Giám Sát Viện lại nhiều như lông trâu, y cần phải tiếp xúc làm quen ngay từ đầu. Tuy nhiên, dựa vào năng lực trù mưu vượt trội xuất sắc, có công liều mình lẩn khuất tại Bắc Tề điều tra tình báo cùng với sự nhẫn nhục phụ trọng, dưới sự tra tấn tàn khốc vẫn kín miệng như bưng, vị công tử trẻ tuổi này được trên dưới Giám Sát Viện tôn kính trọng vọng, dường như chẳng có ai bởi vì trình độ chuyên môn của Ngôn Băng Vân mà xem thường y.

Cho dù là thế, như đã nói, Kinh Đô nước sâu, khó mà trụ vững, Tiểu Ngôn công tử vừa trở về Khánh Quốc chẳng dám mảy may lười nhác. Y giống như một người sắt, dùng ý chí xả thân vượt xa người thường đặt hết tâm tư vào công việc ở Tứ xứ, không hề đề cập đến những vết thương còn chưa khép miệng trên cơ thể hay bé con nức nở đòi sữa ở nhà dù chỉ một chữ. Đối với y mà nói, những việc vượt xa tầm kiểm soát có rất nhiều, chẳng hạn như Giám Sát Viện, chẳng hạn như Khánh Quốc, chẳng hạn như thân phận y là nhi tử của Ngôn Nhược Hải, nhất định phải khiến cho Tứ xứ trật tự chỉnh tề, dáng vẻ không thể thua kém phụ thân lúc còn tại vị.

Ngôn Băng Vân đặt tập tài liệu trên tay xuống, xoa xoa mi tâm nhức mỏi, nhắm hai mắt lại, đôi mắt khô khốc râm ran có chút đau rát. Y buông ra một hơi thở dài phiền muộn tích tụ trong lồng ngực, đẩy mở cửa sổ nhỏ ở phòng làm việc, ánh sáng lờ mờ soi rọi cả căn phòng. Giám Sát Viện trong mắt bách tính và quan viên giống hệt một con mãnh thú hắc ám, những người làm việc cho Giám Sát Viện vừa khít được xem là đám chó điên với bộ nanh sắc nhọn, mà cái vị Viện trưởng què nắm quyền cả nơi này trực tiếp được thần thánh hóa thành Âm Dạ Vương, không ai có thể lay động. Tất cả những điều đó cũng không phải là không có căn cứ, đại khái có liên quan đến tác phong mạnh mẽ của Giám Sát Viện từ khi thành lập, quan phục toàn bộ đều thuần một màu tối, kiến trúc bên trong Giám Sát Viện phần nhiều cũng là màu đen, các quan viên người nào người nấy lãnh diện vô tình, chẳng bao giờ nói ẩu cười bừa, ngay cả thống lĩnh của từng xứ cũng u ám đáng sợ, như thể toàn bộ trong ngoài Giám Sát Viện đều viết đầy bốn chữ lớn "không chút nhân tính".

Thạch lạp* màu trắng bên tay lặng lẽ bị thiêu đốt, ánh lửa lập lòe rọi lên chồng văn kiện trên bàn của Ngôn Băng Vân. Y mở mắt ra, cúi đầu gom hết tài liệu vào trong tay, đống giấy tờ lộn xộn sau khi được y nhấc lên, trên chiếc bàn gỗ đàn hương bất thình lình lộ ra một bức thư đã được niêm phong kỹ lưỡng. Ngôn Băng Vân chuẩn bị đứng dậy bỗng chốc khựng lại, ánh mắt trực tiếp dán chặt vào bức thư.

[EDIT | BJYX] [Doãn Ngôn] Đoạn tuyệtWhere stories live. Discover now