Chương 18. Không buông

199 6 7
                                    

Bạn biết không, hoán đổi thân xác giữa nam và nữ không có đơn giản như trên phim đâu!

Trong phim, khi bị hoán đổi với nhân vật nữ, thường thì bạn sẽ thấy nhân vật nam không quen với việc đau bụng đến tháng và nhân vật nữ đành phải giúp anh ta đi mua băng vệ sinh, sau đó tiện thể cười vào mặt anh ta:

- Giờ thì anh biết phụ nữ chúng tôi khổ sở thế nào rồi chứ?

Sau đó, không có sau đó nữa.

Chậc, làm phim mà, mấy khâu nhạy cảm quá thì ta bỏ qua, nhưng ngoài đời thì không có như vậy được.

Gã cô hồn kia đã ở trong cơ thể tôi được mấy tiếng rồi. Bạn thử nghĩ đi, còn tắm rửa? Thay băng vệ sinh? Vệ sinh cá nhân các kiểu khác? Bảo tôi phải làm sao đây hả?

Bịt mắt hắn lại rồi tôi giúp hắn? Nhưng cơ thể tôi bây giờ là cơ thể hắn mà, về lý thuyết thì chẳng phải vẫn là dùng tay hắn chạm vào người tôi hay sao???

Ôi điên mất thôi!!!

- Đau quá... Mày làm cái gì đi chứ!!!

Nam thanh niên ôm bụng kêu ca. Tôi nhìn hắn trong thân xác mình mà muốn trầm cảm. Sau đó tôi xuống bếp hí hoáy một lúc, lát sau bưng lên ít đồ đưa cho hắn.

Hắn nhìn cốc nước màu vàng cam trên tay tôi, nhíu mày ngờ vực một hồi, không thèm đón lấy.

- Yên tâm đi, lần này tôi không bỏ ớt.

"..."

- Anh trai à, anh đang dùng cơ thể của tôi đó, không lẽ anh cho rằng tôi ngốc đến độ tự chơi xỏ chính mình hả???

"..."

Sao mà bướng thế không biết! (⁠눈⁠‸⁠눈⁠)

- Cái này là sữa bí đỏ tôi nấu, uống đi, lần nào đau như vậy tôi cũng uống nó, uống vào là thấy đỡ đau... Ngon lắm...

"..."

Cái con cà cuống này nữa!!! ┻⁠┻⁠︵⁠ヽ⁠(⁠'⁠Д⁠'⁠)⁠ノ⁠︵⁠┻⁠┻

Tôi tức đến nỗi nghiến răng trợn mắt, đang định ụp cả cốc nước lên đầu cơ thể của mình thì bất ngờ tên đó giơ tay ra đón lấy cái cốc.

Hành động của hắn làm tôi giật mình, mém nữa thì đánh đổ thật. Hắn nhìn cái cốc một hồi, mãi sau mới đưa lên miệng. Tôi nhìn hắn uống, trong lòng có chút hồi hộp...

... Tại vì tôi cũng không biết là có ngon thật hay không nữa.

Ban nãy khi nếm thử đồ ăn ở trong bếp tôi mới biết, đúng là "Bạch Tuyết" thực sự không có vị giác. Tôi chẳng nếm ra được chút vị đắng cay mặn ngọt nào bằng cái lưỡi của hắn, cứ y như là đang nếm nước lọc vậy.

Haizz, cuộc sống vô vị như thế thảo nào hắn ta lại thích làm phiền người khác!

Hắn nhấp một ngụm nhỏ xíu, sau đó thì đờ ra. Thấy vậy, tôi ấp úng hỏi:

- Sao thế...? Không ngon hả?... Ngọt quá hả? Hay nhạt?

Thanh niên nghe hỏi xong thì liếc tôi một cái, giọng lạnh tanh:

- Chỉ một chút xíu như vậy thì làm sao mà đủ được!

Nói đoạn thì ngửa cổ làm một hơi hết sạch cả cốc sữa đầy đến miệng, sau đó thảy cái cốc rỗng về phía tôi, không cả thèm chùi mép.

 Phá Luật Onde histórias criam vida. Descubra agora