Chương 20. Thân thế

188 5 0
                                    

Tôi rón rén đi sau "Bạch Tuyết" suốt một đoạn đường, tuyệt nhiên không dám hó hé hỏi câu nào cả cho dù trong đầu tôi bây giờ đang hiện lên một rổ thắc mắc.

"Con" sao?

"Bạch Tuyết" là con của cái cô chết trẻ đó sao?

Nhưng cô đó là người mà nhỉ...?

Cô đó hình như cũng là mẹ của Dương và Nguyệt...

Thế thì "Bạch Tuyết" là anh em của Dương và Nguyệt???

Nhưng "Bạch Tuyết" là quỷ cơ mà?!

???

(⁠@⁠_⁠@⁠)

Đầu óc tôi cứ quay mòng mòng. Mải suy nghĩ, tôi va nguyên cái mặt vào lưng gã cô hồn ấy một phát đau điếng.

Hức, suýt nữa thì gãy sống mũi!!!

Dừng lại phải báo một câu cho người ta biết chứ!

"Bạch Tuyết" không đi nữa, hắn rút con dao quăng ra một góc rồi cứ đứng im như vậy. Tôi thấy thế bèn chạy vòng ra trước mặt hắn xem thử coi hắn làm sao, trong lòng cũng chẳng lo lắng gì mấy bởi những lần trước hắn trúng vài đòn tương tự mà vẫn ung dung như thể chẳng có chuyện gì.

Đúng là chẳng có chuyện gì, dao vừa rút ra vết thương liền biến mất. Có điều, sắc mặt tên này thì lại không ổn như thế. Hắn định bước tiếp, nhưng chân bắt đầu lảo đảo.

Tôi giật mình ngước lên nhìn trời, phát hiện mặt trời đã bắt đầu nhô cao, bèn vội vội vàng vàng giương ô lên che cho hắn sau đó dìu hắn vào chỗ có bóng cây để tránh ánh nắng.

Không có tôi thì giờ này anh thành chó thui rồi nhé!

Tôi vừa khoác thêm cho hắn cái áo chống nắng vừa bĩu môi nghĩ.

- Này, anh mà chết thì tôi sẽ được tự do luôn có phải không?

Tôi mỉm cười tranh thủ chọc hắn.

Nam thanh niên lập tức ngẩng lên lườm tôi cháy mặt, khôi phục lại vài thành công lực.

- Đùa thôi, đùa thôi mà... Anh đừng căng thẳng ahihi...

Đẹp trai mà hay lườm thế!

Tôi xua xua tay làm bộ cười trừ, không thèm trêu hắn nữa, cụp ô lại ngồi xuống bên cạnh tiếp tục mớ suy nghĩ tạp nham trong đầu của mình.

Lát sau, khi cơ thể đã hết choáng váng, "Bạch Tuyết" liền túm lấy tôi rồi lại tiếp tục lầm bầm đọc thần chú. Nháy mắt một cái, chúng tôi đã về đến phòng.

Hắn buông tôi ra rồi ngồi phịch xuống đất không nói năng gì, tâm trạng có vẻ tệ hơn tôi nghĩ.

Tôi đắn đo mãi không biết lúc này có nên đem chiếc khăn trắng ra trả cho hắn hay không, chỉ sợ lại thêm dầu vào lửa, thế là quyết định ỉm đi rồi lặng lẽ ngồi ở một góc khác quan sát hắn.

- Không muốn hỏi gì sao?

Đột ngột hắn ta lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề trong phòng.

- Muốn... Nhưng mà tôi không dám...

- Ồ?

- Anh chả bảo tôi ngoan một chút còn gì!

 Phá Luật Where stories live. Discover now