Ngoại truyện 1. Mẹ đâu rồi?

897 17 29
                                    

Thời gian cứ thế trôi, thỉnh thoảng Antiklang lại đòi gặp mẹ. Nó hỏi cha rằng:

- Ai cũng có mẹ, thế mẹ của Tiklang đâu?

Lần nào cha cũng trốn tránh khi nó hỏi cái gì liên quan đến mẹ. Tại sao những con quỷ khác, kể cả mấy chi tộc nhỏ bé ở âm giới, đứa nào đứa nấy có mẹ, riêng nó thì không có? Thật bất công!

Nó không thích bất công, nó phải có mẹ cơ!

Có lần cha nó trả lời:

- Mẹ ở cách nơi này xa lắm, không về đây gặp Tiklang được.

- Thế cha đưa Tiklang đi gặp mẹ đi! Tại sao chỉ có mẹ của Tiklang là ở xa? Mẹ của Kirel có ở xa đâu? Mẹ của tụi nó ở cạnh tụi nó hết mà!

Cha nó chỉ im lặng không đáp. Nó thấy kỳ lạ lắm, cha rất hay ngồi thẫn thờ nhìn một chiếc khăn màu trắng cũ rích, rồi lâu lâu lại đi đâu đó vài ngày. Nó nghe đám quỷ hầu cận trong tộc nói rằng cha đến thế giới loài người. Nó nghĩ là cha đi săn thôi, lúc về cha vẫn mang cho nó vài bình dương khí cỡ bự luôn ấy. Nhưng mà khi trở về nhìn cha đau khổ lắm, hơn lúc đi nhiều.

Nó chẳng hiểu, sao lấy được bao nhiêu dương khí của con người mà cha vẫn cứ buồn nhỉ? Lần nào cũng buồn ấy, buồn lắm luôn ấy!

Bữa nay nó thấy tức ơi là tức. Cái thằng ranh ở đệ nhị tộc chửi nó là đồ lai tạp, thằng đó bảo rằng mẹ nó là người, bảo rằng cha nó là thứ dở hơi, đem lòng đi yêu giống loài sinh ra để cả âm giới lót dạ.

Hôm ấy nó quậy tanh bành lãnh địa của đệ nhị tối thượng tộc, bị cha nó bắt về chịu phạt. Hỏi lý do, nó chỉ một mực:

- Tại vì Tiklang không có mẹ!

Cha nó lại im lặng.

Nó nói:

- Cha cho Tiklang đi gặp mẹ đi, dù mẹ có là con người, Tiklang cũng sẽ không chê mẹ đâu! Có mẹ mới có Tiklang mà.

Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cha nó cũng đồng ý, nhưng căn dặn:

- Ta sẽ dẫn con đi gặp mẹ, nhưng không được xuất hiện khi ta chưa cho phép.

Antiklang đồng ý. Thế là cha nó cho nó ăn ngữ quả rồi dẫn nó đến thế giới loài người. Nó hồi hộp lắm, mẹ nó thật sự là con người sao?

...

Dương gian hôm ấy tối đen như mực. Lần đầu tiên Antiklang được tận mắt trông thấy thế giới loài người. Ra là nơi mẹ sống nhìn như thế này...

- Cha ơi, mẹ của Tiklang có đẹp không?

Nó tò mò hỏi.

Cha nó chỉ cười không đáp, giống như những lần cha ngồi thẫn thờ nhìn chiếc khăn màu trắng cũ rích kia. Ánh mắt cha khi ấy dịu dàng lắm.

Chắc hẳn là mẹ rất đẹp, không thì cha đã ăn rồi, con người mà...

Đúng rồi, đẹp thì mới yêu được nhỉ?!

Nó nghĩ thế.

- Cha ơi, yêu là sao?

Cứ chốc chốc thằng nhóc lại hỏi một câu giời ơi đất hỡi nào đó, thường thì nó tự hỏi rồi tự trả lời. Không ngờ lần này cha nó lại nói:

 Phá Luật Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ