Chap 21: Sự thật của quá khứ

516 46 6
                                    

Chìm đắm vào cảm xúc lâng lâng đó, SeungRi vô thức chồm người tới. Môi cậu mở ra hơi thở khao khát yâu thương, hé lộ đôi răng trắng thơm nồng tinh khiết. Cậu muốn khoang miệng mình được lấp đầy sự mềm mại, được khuấy đảo cuồng say bởi đôi môi của Jiyong. Cái cảm giác đó, chất ngất đê mê, trãi qua một lần khắc nhiên ngày đêm mong nhớ.

Một chút và một chút, chậm rãi và rụt rè, hai gương mặt đã kề sát gần nhau.

JiYong ngồi im bất động, nghe hơi thở SeungRi phà vào mặt mình. Cậu rướn người đến rất sâu, chỉ một cái nâng cằm nhẹ là hai đôi môi không còn khoảng cách nữa. Và SeungRi thật sự đã say đắm khát khao điều đó.

Một nụ hôn cuồng say như hắn đã từng trao.

Bất chợt, JiYong nghiêng người ra sau một chút, quay mặt sang bên, tránh đi làn môi của cậu.

SeungRi trào dâng men tình chua xót, cố nuốt ngược thương tổn vào trong. JiYong thật sự có cảm giác với cậu mà, đêm hôn ấy chẳng phải hắn rất nồng nhiệt sao? SeungRi không thể bỏ cuộc. Cậu muốn gần gũi với hắn nhiều hơn thế. Lấy hết can đảm bằng cả sự yêu thương, SeungRi nhổm người cao hơn, một lần nữa hướng đến đôi môi JiYong, ước ao được chạm vào nó.

JiYong không né tránh, nhưng bàn tay nhẹ vươn lên, đặt trên vai SeungRi, cứng rắn giữ chặt lấy và đẩy cơ thể cậu ra xa khỏi dục vọng sai lầm.

SeungRi ngỡ ngàng long lanh đôi mắt, hụt hẫng não nề bởi lời từ chối kiên quyết lần thứ hai. Hắn không muốn gần cậu? Không thiết tha điều đó?

– Thuốc mê vẫn còn chưa hết công dụng, con nên nghỉ ngơi đi.

JiYong mỉm cười dịu dàng, buông nhẹ bờ vai SeungRi ra, rất tế nhị biện hộ cho hành động vừa rồi của cậu. Rằng, cậu muốn hôn chẳng qua chỉ bởi do thuốc mê điều khiển.

Lời biện minh đó dù kín đáo khẽ khàng đến đâu cũng chẳng thể khiến kẻ bị từ chối không rơi vào tình cảnh hoảng loạn. Seungri đỏ ửng đôi má, cúi đầu lặng im không thốt lên lời nào. Dục vọng bị khước từ, tức khắc lòng tự tôn vỡ nát.

Cả hai rơi vào im lặng, chẳng biết nên nói lời gì để cứu vãn tình cảnh oan trái này.

JiYong đằng hắng cho bầu không khí bớt nặng nề, thế mà bản thân lại vô cùng ngượng ngạo.

– Con ngủ một chút đi. – Hắn chủ động đẩy SeungRi nằm xuống giường. Ít nhất thì giữa hai người nên có sự chuyển động gì đó để đối mặt nhau tự nhiên hơn.

Kéo chăn đắp cho SeungRi xong, JiYong vội vã bước ra cửa. Chỉ có làm như vậy mới giúp xóa đi không gian ngột ngạt này.

Chợt SeungRi lên tiếng: – Chú JiYong...

JiYong dừng bước khi đã mở được một nửa cánh cửa, trái tim đập rộn lên. Tiếng gọi kia nghe thiết tha nhiều ẩn tình quá, linh cảm rằng đang chất chứa sự day dứt khôn cùng.

Lẽ nào, SeungRi muốn bày tỏ hết cả nỗi lòng? Tâm trí JiYong reo ầm sự nài nỉ phản đối, rằng cậu hãy vì mối quan hệ cha con mà chôn vùi cái xúc cảm luyến ái đi. Hắn đủ rành rỏi với đời để nhận ra cậu đối với người cha nuôi là loại tình cảm gì.

(Longfic) [Nyongtory-GRi] Sing me to sleep!Where stories live. Discover now